Tag: Mái ấm ngày xuân

Năm ni cực, nhưng chính vì cực mới biết nhà còn quý cỡ mô

Cơn bão cuối mùa năm ấy quét qua miền Trung dữ dằn như thể muốn thử sức chịu đựng của người dân quê tôi.

Nồi thịt kho thơm nồng mái nhà cũ

Năm 2018, gia đình tôi chuyển sang nơi ở mới, cách nhà cũ tầm năm trăm mét. Nhờ dành dụm tích cóp, ngôi nhà mới được xây to hơn, nền lát gạch xanh ngọc bích bóng loáng.

Ngôi nhà luôn chờ đợi những mùa Tết đoàn viên

Ngôi nhà của ba mẹ tôi nằm lặng lẽ ở cuối một con dốc nhỏ, nơi chiều xuống lúc nào cũng đọng lại những vệt nắng vàng như tơ.

Nơi mẹ giữ hộ mùa xuân

Có những buổi chiều tháng Chạp, đứng trước cánh cổng đã bạc màu thời gian, tôi bỗng nghe mùi khói bếp lẫn trong gió như tiếng thì thầm của một ngôi nhà đã chứng kiến quá nhiều mất mát.

Mái ấm sau những ngày dông bão

Tôi về quê khi trận lũ cuối mùa vừa rút, mang theo hơi lạnh mằn mặn của miền Trung. Con đường làng còn vương đất cát, những lùm cây ngã rạp như vừa trải qua trận thở dài của đất trời.

Một mái ấm đâu vì rộng hẹp

Nhà của ngoại nho nhỏ. Mở cửa sổ là cả mùi nắng, mùi gió và tiếng chim ngoài vườn đã ùa vào. Nhưng cũng chính trong cái nho nhỏ ấy, mùa xuân năm nào cũng đến sớm hơn…

Những vết nứt biết thở và mùi hương của sự trở về

Tôi về đến đầu ngõ khi trận mưa phùn cuối năm bắt đầu nặng hạt. Nhà đây rồi. Mái ấm đây rồi!

Chiếc ghế trống giữa mùa xuân

Những tán cây trước sân vẫn rung nhẹ, vẫn rắc bóng xuống lối đất cũ, nhưng trong sự bình lặng quen thuộc ấy có một khoảng trống khó gọi tên.

Điều cha mong ước

Hôm trước, khi đang đợi xe buýt ở một trạm dừng gần làng đại học, tôi nhìn vu vơ thì thấy một phong thư nhỏ nằm dưới chân.

Mãi thương nhớ ngôi nhà của ngoại

Má tôi là con gái đầu lòng của ngoại. Khi má lập gia đình, ngoại vẫn giữ lại ở cùng. Ba má và lần lượt 6 anh em tôi cũng sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà ấy - ngôi nhà của ngoại.