16/09/2019 09:56 GMT+7

Tôi trả lại nụ cười cho chồng con

HOÀI HẠ
HOÀI HẠ

TTO - Tôi có lẽ là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân. Đó là điều tôi cảm nhận sau 8 năm chung sống với chồng, dù gia đình tôi ai nhìn vào cũng cho là hạnh phúc.

Tôi trả lại nụ cười cho chồng con - Ảnh 1.

Tôi đã lãng phí thời gian than vãn, đòi hỏi mà không hề vun đắp. Tôi chỉ biết giận dỗi mà chưa bao giờ hỏi chồng tôi về suy nghĩ của anh.

HOÀI HẠ

1. Chồng làm công chức nhà nước ở Thái Nguyên, tôi làm doanh nghiệp bên ngoài, thu nhập khá so với mặt bằng xã hội, đặc biệt chúng tôi có tình yêu đẹp. Ấy vậy mà tôi luôn thấy bức bối trong chính tổ ấm của mình. Chồng tôi chấp nhận sống nhàn hạ sáng đi tối về, không có ý chí vươn lên. Không nói ra nhưng lòng tôi so sánh anh với người khác, đặc biệt với những người theo đuổi tôi trước kia mà bị tôi từ chối.

Trong khi tôi luôn vươn lên, muốn các con mình sống sung túc hơn thì chồng tôi lại hài lòng với những gì đang có. Hằng ngày lướt mạng xã hội, thấy bạn bè khoe nhà đẹp, xe mới, du lịch nước ngoài làm tôi chạnh lòng. Tôi thấy chồng mình như con người khác. Chàng sinh viên lãng mạn, yêu chiều người yêu biến thành người đàn ông khô khan. Anh không hiểu tôi nghĩ gì, muốn gì.

Ngày 8-3, tôi thích hoa hồng bên ánh nến, nhưng anh chỉ nấu được cho tôi bữa cơm và tắm rửa con cái. Ngay việc nuôi dạy con, chúng tôi cũng suy nghĩ khác nhau. Tôi muốn giáo dục con theo khoa học, muốn con được học ở môi trường tốt nhất, được học thêm kiến thức, còn anh muốn con phát triển tự nhiên. Tối đến, tôi yêu cầu con vào bàn học, anh lại cho con thoải mái xem tivi.

Nhiều lúc không kiềm chế được, tôi nói: "Nếu anh để con thế thì mai sau nó sẽ giống bố, chẳng làm được công trạng gì". Nói xong, tôi biết mình quá lời vì đã chạm lòng tự trọng của anh. Nhưng thực sự chút áy náy cũng nhanh qua và tôi lại trở về suy nghĩ thường ngày.

Cứ thế, từ việc nhỏ đến việc lớn, chúng tôi không tiếng nói chung. Tôi cô đơn trong chính nhà mình. Điều này làm tôi cáu gắt vô lý mà người chịu trận chính là các con. Thấy tôi là chúng nó nem nép, làm gì cũng sợ mẹ mắng. Đã có lúc, tôi nghĩ ly dị để kết thúc cuộc hôn nhân này và tìm cuộc sống tự do như bao single mom xinh đẹp, giỏi giang mà tôi vẫn xem trên Facebook.

Và có lẽ tôi vẫn bế tắc trong vòng luẩn quẩn ấy nếu như không có một ngày...

2. Hôm ấy, tôi nhận tin Lan, bạn thân hồi cấp III, mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Cái án tử tôi đã thấy nhiều người phải nhận nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại rơi vào bạn mình.

Ngày tôi đến thăm Lan, cô bạn bé nhỏ đang co ro trong tay chồng. Lan như là con người khác. Mái tóc dài ngày xưa đã rụng, mặt Lan chỉ còn đôi mắt sáng nghị lực. Người chồng vẫn ân cần bón từng thìa cháo cho vợ. Nhưng ăn được hai thìa, Lan lại nôn. Chờ Lan tỉnh lại, tôi lên tiếng trước:

- Tình hình mày thế nào rồi?

- Tao phát hiện bệnh cách đây 3 tháng, di căn rồi. Phải phẫu thuật cắt gần hết dạ dày. Phẫu thuật xong, tao xạ trị được 3 lần. Vì không ăn uống được nên không còn sức để dung nạp hóa chất vào người. Bác sĩ cho về để gần chồng con!

- Cũng may là mày có chồng tuyệt vời, chả như chồng tao...

- Mày so sánh ít thôi, tao nói thật đến lúc sinh tử tao mới nhận ra được nhiều điều. Trước đây, vợ chồng tao cũng bí bách lắm, cãi nhau suốt vì những việc cỏn con. Tao cũng đòi anh ấy phải thế này thế kia, phải lãng mạn như hồi đang yêu. Suốt ngày, tao phàn nàn chồng. Tao muốn được quan tâm, ngày nọ ngày kia phải có hoa hồng để khoe bạn bè, để đăng Facebook. Nhưng đến lúc này, tao nhận ra mình ốm đau, anh nghỉ việc chăm sóc không phàn nàn một câu. Phụ nữ mình hay ảo tưởng chạy theo những thứ không có thật, những thứ bên mình cần trân trọng thì lại bỏ quên..

Nói đến đây, Lan mệt, nước mắt bạn chực rơi.

- Tao vẫn ước được kéo dài thêm sự sống để có thêm thời gian bên chồng con, bù đắp thời gian tao đã lãng phí và không biết trân trọng...

Lan mệt, bạn không tiếp chuyện được nữa và nằm nghỉ. Tôi đi ra ngoài sân, thấy chồng bạn đang phơi quần áo. Người đàn ông mặc quần đùi, lấm tấm mồ hôi, khác hẳn doanh nhân tôi từng gặp. Chẳng phải người chồng trong mơ chỉ cần thế này thôi sao?

3. Tạm biệt vợ chồng bạn, tôi về với cảm xúc khó tả. Bạn tôi đang phải giành giật sự sống từng ngày. Nghĩ lại mình, có phải tôi đã sai rồi không? Tôi lững thững về nhà. 18h, chồng tôi đã đón con về, đang ngồi sửa đồ chơi cho thằng lớn, thằng bé thì nằm ê a.

Vẫn cái cảnh hằng ngày, sao hôm nay tôi thấy ấm áp thế. Nghĩ lại, có thể chồng tôi không thay đổi mà là do tôi đặt kỳ vọng quá nhiều. Phải rồi, tôi đã lãng phí thời gian than vãn, đòi hỏi mà không hề vun đắp. Tôi chỉ biết giận dỗi mà chưa bao giờ hỏi chồng tôi về suy nghĩ của anh, chưa bao giờ quan tâm công việc anh khó khăn thế nào.

Từ đó, tôi quyết định mình phải sống khác, nghĩ khác. Tôi giảm thời gian vào mạng xã hội để dành cho chồng và các con nhiều hơn. Tôi chủ động tâm sự với anh về các mong muốn của mình, chứ không hờn dỗi, im lặng như ngày xưa. Các con và chồng tôi đều thấy sự thay đổi từ mẹ, chúng gần gũi, âu yếm mẹ hơn.

Căn nhà nhỏ lại rộn rã tiếng cười.

Và tôi chợt nhận ra hạnh phúc không đâu xa mà từ những điều bình dị nhất. Nhớ những ngày mình vẫn chạnh lòng về cuộc sống xa hoa của bạn bè trên mạng xã hội, tôi tự hỏi mình biết đâu sau sự xa hoa ấy đang che giấu điều đổ vỡ, sau nụ cười biết đâu những giọt nước mắt. Những singgle mom tươi như hoa, biết đâu vẫn cô đơn...

Cuộc sống là vậy, có những thứ mình chỉ biết trân quý khi mình sắp đánh mất. Nhưng may mắn là tôi đã nhận ra khi vẫn còn người thân yêu bên cạnh. Và tôi hứa mình sẽ nâng niu từng giây phút ấy. Cảm ơn Lan đã cho tôi nhận ra điều tưởng chừng giản đơn nhưng không phải ai cũng biết trước khi quá muộn.

64934139_1127083360811444_8185015653837570048_n

Mời bạn đọc tham gia cuộc thi viết KHOẢNH KHẮC THAY ĐỔI ĐỜI TÔI lần 2 năm 2019

* Thể lệ: Bài viết bằng chữ tiếng Việt, có thể viết trên giấy hoặc gửi qua email.

* Độ dài: 1.000 - 1.700 chữ.

* Tiêu chí: Câu chuyện CÓ THẬT của chính người dự thi. Khoảnh khắc có tính bước ngoặt trong đời, có cú hích với bản thân, có bài học sâu sắc, đậm tính nhân văn, rung động người đọc.

Bài chưa đăng báo và mạng xã hội.

Những bài viết hay sẽ được chọn đăng trên các ấn phẩm: Tuổi Trẻ nhật báo, Tuổi Trẻ Online - tuoitre.vn, Tuổi Trẻ Video Online, fanpage Tuổi Trẻ.

Bài được chọn đăng, Tuổi Trẻ có quyền tiến hành xác minh, biên tập và giữ bản quyền.

Bài đã gửi, ban tổ chức sẽ không trả lại.

* Đối tượng dự thi: Công dân Việt Nam (trong và ngoài nước). Các phóng viên, cán bộ, nhân viên báo Tuổi Trẻ không dự thi.

Mỗi tác giả gửi tối đa hai (02) bài.

* Giải thưởng: 1 giải nhất: 30 triệu đồng; 1 giải nhì: 20 triệu đồng; 1 giải ba: 10 triệu đồng; 10 giải khuyến khích: 5 triệu đồng.

* Thời gian bắt đầu và kết thúc: Bắt đầu nhận bài thi: từ ngày 21-6-2019. Kết thúc nhận bài: ngày 21-12-2019 và tổ chức trao thưởng vào tháng 1-2020.

Cuối mỗi bài viết vui lòng ghi rõ thông tin về tác giả: địa chỉ, số điện thoại và email liên hệ.

Bài dự thi gửi về địa chỉ: báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, P.9, Q.Phú Nhuận, TP.HCM, Việt Nam hoặc email: khoanhkhaccuocdoi@tuoitre.com.vn.

Ngoài bì thư hoặc tiêu đề bài dự thi gửi qua email vui lòng ghi: Bài dự thi "Khoảnh khắc thay đổi đời tôi".

logo hdbank


Những trang sách cứu đời tôi Những trang sách cứu đời tôi

TTO - LTS: Cô gái viết bài này mới 13 tuổi đã rơi xuống vực thẳm cuộc đời với bệnh hiểm nghèo. Tay chân biến dạng, đau nhức, không đi lại được, nhưng rồi chính cô đã tự tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm và lan tỏa đến người khác...

HOÀI HẠ
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên