17/04/2010 07:56 GMT+7

Trách nhiệm thầy thuốc

Bác sĩ TRƯƠNG CÔNG DŨNG(Bệnh viện Nhân Dân 115, TP.HCM)
Bác sĩ TRƯƠNG CÔNG DŨNG(Bệnh viện Nhân Dân 115, TP.HCM)

TT - Tiếp tục các chủ đề về “Dịch vụ y tế: bỏ trống trên sân nhà?” (Tuổi Trẻ từ ngày 13 đến 16-4), xin giới thiệu thêm ý kiến của một bác sĩ và góc nhìn từ phía các bệnh nhân đang điều trị.

Tiền, ai không xótKhi nào người bệnh là khách hàng?

Các trường hợp đã nêu cho thấy sự khác biệt căn bản là tinh thần trách nhiệm. Ở một xã hội văn minh, bác sĩ chịu sự ràng buộc trách nhiệm rất cao.

Trách nhiệm trước hết của bác sĩ là phải tiếp đãi bệnh nhân như khách hàng (vì bệnh nhân là người chi trả toàn bộ cho dịch vụ y tế). Bác sĩ cũng là người chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyên môn như chẩn đoán, đưa ra quyết định điều trị và kết quả điều trị chứ không phải nhà quản lý. Cuối cùng, nếu có tai biến, biến chứng do sai sót thì bác sĩ phải giải trình, giải thích cho bệnh nhân hay phải hầu tòa hoặc đền bù nếu thiệt hại quá lớn.

Tại sao các nước làm được điều đó? Vì họ có hệ thống thực thi pháp luật nghiêm minh vừa đủ sức tạo lòng tin vừa đủ sức răn đe. Vì họ có hiệp hội ngành nghề (ví dụ y sĩ đoàn) đủ sáng suốt và quyền hạn để đưa ra các phán quyết cuối cùng về chuyên môn có giá trị pháp lý làm căn cứ cho tòa án trong các khiếu kiện đôi bên.

Các bác sĩ ở Singapore phải tận tụy hết sức và làm hết khả năng trách nhiệm của họ nếu không muốn bị đào thải. Điều đó tưởng chừng là sự sòng phẳng nhưng thật ra chính là quá trình rèn luyện đạo đức của người thầy thuốc, thay vì những lời kêu gọi y đức suông khó có thể đem lại “từ tâm” thật sự.

Ở nước ta, tình trạng thiếu trách nhiệm có thể gặp ở cả bệnh viện công và tư, nhiều bác sĩ thành đạt nhờ bằng cấp hoặc địa vị chứ không phải tay nghề hay sự tín nhiệm. Một nghịch lý nữa là hiện nay nhiều nơi kỹ thuật cao đang phát triển nhưng trách nhiệm lại đang xuống dốc.

Nhiều trường hợp bệnh nhân phải “mua” trách nhiệm của bác sĩ bằng phong bì, quà cáp hay các hình thức “dịch vụ”, “theo yêu cầu”... khác. Nhưng tiền bạc đó cũng không đảm bảo được trách nhiệm, khi có sự cố xảy ra thì nhân viên y tế dễ chối bỏ sai sót và bệnh nhân khó thưa kiện hay đòi bồi thường.

Hiện chúng ta chưa có một hội đồng y khoa độc lập nào để đánh giá chính xác về chuyên môn trong những trường hợp phức tạp giúp đảm bảo quyền lợi của bệnh nhân hoặc để xác định trách nhiệm hay bảo vệ uy tín của người thầy thuốc.

Chúng ta không thiếu bác sĩ giỏi, thầy thuốc ưu tú, thầy thuốc nhân dân... tâm huyết với nghề, tận tụy với bệnh nhân, nhưng với tình trạng không rõ ràng như hiện nay thì người có trách nhiệm rất dễ bị thua thiệt. Còn người tắc trách lại được hưởng lợi, thậm chí đến mức “tiểu nhân đắc chí, quân tử khốn cùng”... và thiệt hại cuối cùng người bệnh lãnh đủ.

Lương tâm phải được xây dựng trên nền tảng trách nhiệm, để “đắc nhân tâm” đầu tiên phải thực hành chữ tín. Tôi tin rằng ai đã chọn nghiệp thầy thuốc đều muốn làm điều thiện, chỉ mong sao có sự hỗ trợ tích cực từ xã hội và các nhà quản lý y tế để họ thực hiện được và tồn tại được với chữ “tâm” của mình.

“Bác sĩ không cáu gắt là mình hài lòng rồi”

Bệnh nhân Đặng Trung (đang điều trị ở Bệnh viện 115, TP.HCM): “Mình mắc bệnh thì phải coi bác sĩ như ân nhân, đâu dám yêu cầu gì bác sĩ. Cũng đâu dám coi mình là một “thượng đế”, vì vậy bác sĩ, y tá không cáu gắt là mình hài lòng rồi”.

Bệnh nhân Mai Thị Kim Phượng (44 tuổi, quê Hậu Giang, đang điều trị tại Viện Tim TP.HCM): “Khi khám bệnh, bác sĩ nói bệnh của tôi phải “mổ banh lồng ngực” làm tôi rất hoang mang, muốn được tư vấn thêm cho đỡ lo lắng nhưng hỏi gì bác sĩ cũng không nói thêm.

Sau khi mổ xong, tôi thấy mạch mình tụt, rất yếu, muốn gặp bác sĩ để hỏi xem kết quả mổ ra sao nhưng mỗi ngày bác sĩ chỉ tới khám bệnh vào lúc 8g, có hỏi thì họ trả lời chỉ khám bệnh và kê đơn thuốc, không chịu trách nhiệm về ca mổ. Các cô điều dưỡng cũng bảo trong bệnh viện mỗi người một việc khác nhau. Đến nay mổ đã gần một tuần mà tôi vẫn chưa biết kết quả ca mổ ra sao, chẳng biết hỏi ở đâu.

Tôi cũng là dân trong nghề y, hiện đang công tác tại Bệnh viện Đa khoa Châu Thành A (Hậu Giang), ở đó bác sĩ khám và tư vấn rất tận tình. Có thể đây là bệnh viện lớn, các bác sĩ chịu nhiều áp lực, nhưng đã là bệnh nhân thì ai cũng rất lo lắng, hoang mang. Ai cũng muốn biết bệnh tình của mình chuyển biến tới đâu, giá như được bác sĩ quan tâm, hỏi han và động viên thêm một chút, chỉ bằng lời nói thôi thì chúng tôi đã thấy ấm áp lắm rồi”.

Ông Đỗ Văn Minh (69 tuổi, quê Bình Đại, Bến Tre, đang điều trị tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM): “Các y bác sĩ ở đây khá tốt, tôi đã khỏe và đang chờ kết quả xét nghiệm để về quê, nhưng bác sĩ bảo đợi đến ngày thứ ba rồi vẫn chưa thấy kết quả xét nghiệm đâu cả. Bệnh viện này quá đông đúc, dù đau bệnh nhưng tôi vẫn phải trải chiếu nằm ngoài hành lang, đã bệnh rồi vào đây lại thấy bệnh thêm thôi”.

Bác sĩ TRƯƠNG CÔNG DŨNG(Bệnh viện Nhân Dân 115, TP.HCM)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên