06/10/2025 15:53 GMT+7

Ngày Hà Nội ngập trong mưa, tôi đã gặp những tấm lòng tử tế

Ngày Hà Nội ngập trong mưa, đường phố hóa thành những dòng sông lớn, tôi loay hoay tìm xe ra sân bay. Tưởng chừng đã bất lực, nhưng tôi gặp được tấm lòng tử tế để rồi ấm mãi...

mưa - Ảnh 1.

Chiều 30-9, ngã tư Láng Hạ - Thái Hà (Hà Nội) ngập quá bụng người trưởng thành - Ảnh: CTV

Cuối tháng 9 vừa qua, tôi có chuyến công tác ở Hà Nội. Trước chuyến đi, tôi háo hức chuẩn bị một lịch trình thật đẹp, sẽ ăn bún chả, thử chả cá Lã Vọng, uống cà phê bên bờ hồ và chụp vài tấm ảnh mùa thu Hà Nội. 

"Người ở Hà Nội dễ thương thật" 

Nhưng rồi tất cả tan biến trong cơn mưa xối xả suốt từ sáng đến đêm, khi thành phố dường như hóa thành một dòng sông lớn. Xe chết máy, đường ngập lụt, dòng người hối hả chen chúc tìm đường về. 

Và giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tôi lại được thấy những điều thật đẹp về con người nơi đây.

Tôi cũng như bao người khác, loay hoay tìm cách ra sân bay để kịp chuyến về nhà. Hơn một giờ đồng hồ đặt xe công nghệ đều thất bại, gọi thêm bao số điện thoại bạn bè giới thiệu cũng chẳng ăn thua. 

Mưa cứ ào xuống, tôi đứng co ro bên đường với cảm giác bất lực và mệt mỏi. Trong lúc bế tắc, tôi quyết định hỏi thăm những người dân quanh đó, mong tìm được lối ra.

Tôi gặp một anh giao cơm. Thấy tôi cứ đứng loay hoay mãi, anh ngập ngừng rồi gợi ý: "Hay em thử ra bến có xe buýt ra sân bay ở Quang Trung xem, biết đâu có cơ hội". Anh vừa nói vừa tìm số trên mạng để gọi giúp tôi, dù kết quả chẳng đi đến đâu. 

Rồi anh còn hỏi: "Em có cần áo mưa không, anh mua hộ cho, mười nghìn một cái". Tôi đùa: "Anh chở em ra sân bay luôn đi". Anh cười, bảo thật ra không ngại, chỉ sợ đi xe máy giữa trời mưa ngập với đi qua cầu Nhật Tân thì nguy hiểm cho tôi. 

Sau đó anh bận đi giao cơm tiếp, để tôi ở lại loay hoay với các app xe công nghệ. Lát sau, khi giao cơm về, thấy tôi vẫn còn ngồi đó, anh quay lại và nói: "Thôi, để anh chở em ra Quang Trung, có khi sẽ dễ hơn".

Tôi ngồi sau chiếc xe cũ kỹ, len lỏi qua từng con hẻm ít ngập nhất mà anh biết. Dù vậy, vẫn có những đoạn nước ngập ngang bánh xe, mưa tạt ướt sũng từ đầu đến chân, ba lô và vali cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo. Vậy mà lạ thay, lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm. 

Tới Quang Trung, chúng tôi mới hay điểm đón xe buýt đã dời sang công viên Thống Nhất. Thế là anh lại chở tôi vòng qua những con đường mịt mù mưa gió. Đến nơi, vẫn chẳng có chuyến xe nào hoạt động. 

May mắn thay, tôi gặp hai bạn trẻ cũng đang bơ vơ như tôi. Một trong hai em gọi mãi mới giữ được chuyến xe công nghệ mà tài xế định hủy và không ngần ngại rủ tôi đi cùng. 

Khi tôi xin số tài khoản để gửi cảm ơn anh giao cơm, anh xua tay từ chối: "Thôi, đi cho kịp giờ, chẳng bao nhiêu cả". Giữa cơn mưa lạnh lẽo, nụ cười và nghĩa cử giản dị ấy khiến tôi thấy lòng mình ấm áp vô cùng. 

Người ở Hà Nội dễ thương thật - tôi tự nhủ thầm trong bụng.

Ấm áp trong ngày mưa gió ở Hà Nội 

Trên đường ra sân bay, chúng tôi lại gặp một bác tài dễ mến. Bác rành đường, khéo léo lách qua những đoạn ngập nước. Chúng tôi ngồi trên xe nói chuyện rôm rả, như quen biết đã lâu, hai em đến từ Sài Gòn, tôi từ Đà Nẵng, bác tài ở Hà Nội. 

Giữa cơn mưa tầm tã, những câu chuyện ấy khiến mọi mệt mỏi như tan biến. Khi kết thúc chuyến xe, chúng tôi nài nỉ gửi thêm tiền, bác chỉ cười từ chối: "Cái gì thiếu chứ tiền thì không thiếu đâu". Lời nói ấy làm tôi bật cười mà thấy lòng nhẹ nhõm.

Chỉ một ngày mưa lũ hôm ấy, tôi đã nhận được nhiều câu chuyện đẹp. Anh giao cơm, hai bạn trẻ, bác tài, những người xa lạ bỗng trở thành chỗ dựa, góp nhặt từng điều nhỏ bé mà khiến hành trình của tôi nên trọn vẹn hơn.

Khi về đến nhà đã gần nửa đêm, đọc tin tức vẫn thấy nhiều người còn kẹt lại, có em học sinh, có nhân viên văn phòng phải thuê trọ qua đêm vì không thể về nhà được. Tôi thấy mình thật sự may mắn và biết ơn tất cả tấm lòng tử tế đã đưa tôi kịp ra sân bay và về nhà an toàn.

Những con người tử tế, chân thành, giản dị và ấm áp ngay cả trong những ngày mưa gió nhất. Và chính những điều đó đã tạo thêm những kỷ niệm đẹp về con người nơi đây. 

Tôi sẽ nhớ mãi kỷ niệm một ngày Hà Nội mùa thu.

Hà Nội trong mưa, tôi gặp những tấm lòng - Ảnh 3.Xôn xao cụ bà 72 tuổi đạp xe chở 20kg gạo đi hỗ trợ bà con vùng lũ

Chạy xe đạp mang túi gạo 20kg tới trụ sở công an xã, cụ bà Trần Thị Quế, 72 tuổi, ở Nghệ An, nhờ chuyển tới bà con vùng lũ. Đáng chú ý là mấy ngày qua, chính gia đình bà Quế cũng bị ngập lụt.

Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Tuổi Trẻ Online Newsletters

    Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

    Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất