31/10/2022 11:50 GMT+7

Hơi ấm người dưng: Kỳ 8: Bà cụ mót củi, nuôi hai trẻ bị bỏ rơi

CHÍ CÔNG
CHÍ CÔNG

TTO - Tô Giang xách tay lưới rồi nhanh chân ra đồng giăng kiếm thêm ít con cá. Ở nhà, ôn bài xong, Hà Giang cũng lật đật ra sau lau nhà chuẩn bị bữa cơm trưa chờ ngoại về ăn.

Hơi ấm người dưng: Kỳ 8: Bà cụ mót củi, nuôi hai trẻ bị bỏ rơi - Ảnh 1.

Ba bà cháu bà Lan bên nhau bữa cơm chiều - Ảnh:C.CÔNG

Ba bà cháu cùng nhau ra sông mót củi

Công việc này không ai biểu, cũng chẳng ai nhờ nhưng hai anh em song sinh Bùi Tô Giang và Bùi Hà Giang ý thức tự làm. Tô Giang và Hà Giang là hai đứa cháu chẳng phải máu mủ ruột thịt gì với bà Trương Thị Lan ở thị trấn Kiên Lương, huyện Kiên Lương, Kiên Giang (ngoại nuôi của Tô Giang, Hà Giang) nhưng được bà cưu mang từ 1 tuổi đến giờ và thương như cháu ruột của mình.

Bà Lan nói hai anh em Giang ban đầu cũng có một mái ấm gia đình. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì hoặc có thể do gia cảnh nghèo quá nên mẹ ruột của hai em này quyết rứt ruột bỏ con. Cảm cảnh thắt lòng như thế nên chị Trần Bích Vân (con gái ruột của bà Lan) và anh Bùi Văn Huy đã nhận làm con nuôi và đặt tên là Tô Giang và Hà Giang.

Mẹ Vân (con gái bà Lan - PV) bị bệnh ung thư nhưng thương hai anh em con lắm, có chút tiền đều gửi về phụ cho hai con đi học. Con sẽ cố gắng chăm học để sau này lớn lên thành bác sĩ trị bệnh cho mẹ Vân và có tiền lo cho ngoại Lan.

Hà Giang


"Mẹ bỏ đi, bà nội ruột Giang nghèo nuôi hổng nổi nên kêu người cho đi nhưng chẳng ai đem về. Ở gốc cây, hai đứa bé khát sữa khóc thét nên Vân thấy vậy cưu mang đem về nuôi. Nuôi được một năm, Vân bất ngờ bị bệnh thập tử nhất sinh nên tui lo cho hai cháu ở tuổi 61 đến tận bây giờ", bà Lan xúc động nhớ.

Bà Lan có chín người con nên rất nhiều con cháu và cuộc sống lúc đó cũng rất khó khăn. Hồi mới đem về nuôi, anh hai em Giang èo uột, bệnh tật triền miên. Tô Giang (người anh Hà Giang) bị bệnh nhiều. 

"Cứ khóc là Tô Giang nó xỉu ngang. Bệnh gì tôi cũng hông biết. Hai ba ngày là tui bồng cháu lên bác sĩ để hút đàm trong mũi, họng ra cho dễ thở", bà Lan nói hồi đó ai nhìn thấy cũng bảo Tô Giang không thể nào sống nổi.

Xót thương đứa bé, nghĩ sống chết có số nên bà Lan "còn nước còn tát" và chỉ cần cố gắng lo hết sức là được. Hôm nào Tô Giang khỏe mạnh, ba bà cháu cùng nhau bơi ghe dọc theo các nhánh kênh đi mót củi hoặc đi đồng cấy lúa kiếm tiền 50.000 - 80.000 đồng/ngày để mua sữa bò cho hai cháu uống.

Sợ cháu bị nguy hiểm và đói nên mỗi lần đi mót củi, bà Lan chu đáo thường mang theo manh chiếu, cái võng và cái mền. Đi đến đoạn kênh nào, bà Lan cũng lựa một chỗ có bóng mát của cây. Cẩn thận dùng cây đập vào bụi rậm để rắn, rết, kiến bò đi rồi bà trải manh chiếu ra ngay ngắn. Sau đó, bà dùng sợi dây buộc vào chân hai cháu để không bò xuống kênh, mương. Làm vậy bà Lan yên tâm mò củi.

Nắng gắt chút nhưng dưới bóng cây cũng chẳng sao. Mưa xuống, bà tìm nhà trú mưa nhờ hoặc che tạm tấm bạt rồi bà ôm hai cháu vào lòng mình để sưởi ấm.

"Trời thương chú ơi! Thân phận bị cha mẹ bỏ rơi nên hai thằng nhỏ biết thân, dễ nuôi lắm, tui bỏ đó rồi hai đứa nằm bù lăn bù lóc mà chơi, hổng khóc la gì hết. Sữa bò tui mang theo sẵn đó. Tui canh canh một hai tiếng gì đó leo lên bờ pha sữa cho hai đứa uống no bụng rồi ngủ. Cực khổ vậy đó nhưng đi xa tụi nhỏ là tui nhớ lắm!", bà Lan nói cứ thế ba bà cháu đi hết con kênh này đến con kênh khác mà kiếm củi đem về cưa khúc bán 80.000 đồng/thước (1m3) củi.

Cuộc sống ba bà cháu cứ lây lất theo thời gian trôi qua - thời gian trôi qua đến đâu, bà Lan lớn tuổi cũng kiệt sức theo đến đó. Tuy nhiên, bà nghĩ: "Chỉ cần Tô Giang và Hà Giang lớn khỏe mạnh thì tui có ăn ít, ngủ ít và sức khỏe giảm đi chút cũng vui". Chỉ cần ráng thêm thời gian nữa, mai này bà có kiệt sức, qua đời thì cũng an lòng nhắm mắt vì hai cháu đã lớn, tự lo thân mình được rồi!

"Con chỉ ở với ngoại thôi..."

Năm nay bà Lan 74 tuổi, tức cũng đã ngót 12 năm nuôi Tô Giang và Hà Giang khôn lớn - khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để tình cảm ba bà cháu càng thêm kết chặt như máu mủ ruột rà.

Tô Giang và Hà Giang năm nay đã 12 tuổi nhưng nhỏ con. Cái tuổi còn "ăn chưa no, lo chưa tới" nhưng hai em ý thức nhiều chuyện và hiếu thảo với ngoại. Tô Giang đang học lớp 6 ở Trường THCS thị trấn Kiên Lương 1. Đi học về được cô bác hàng xóm cho món ăn gì ngon, hai anh em Giang cũng chừa phần cho bà ngoại trước rồi mới ăn sau.

Hôm chúng tôi đến nhà thì Tô Giang đã xách tay lưới ra đồng giăng kiếm cá về ăn. Hà Giang ở nhà ngồi học bài. Bàn học của Hà Giang cũ, có chỗ bị hư nhưng khá gọn gàng. Viết bài học xong, Hà Giang lật đật ra sau dọn nhà, lau nhà và lấy cái chảo bắc lên bếp chiên cá để chuẩn bị bữa cơm trưa.

Hà Giang nói: "Con thương ngoại lắm, ở nhà con với anh Tô Giang tự lo được. Nấu cơm, chiên cá đều làm được. Ngoại vất vả, con phụ được gì là phụ hết để ngoại vui".

Hai cháu lớn rồi, bà Lan cũng nói cho hai anh em Giang biết cha mẹ ruột. Tuy nhiên, đêm về, Tô Giang và Hà Giang thường nằm sát bên bà Lan rồi thủ thỉ: "Con chỉ sống với ngoại thôi".

Nghe những câu nói non nớt mà đầy yêu thương như thế, bà Lan rưng rưng rớt nước mắt ôm cháu vào lòng. Ba bà cháu cứ thế cùng ôm nhau khóc. Càng khóc bà Lan càng nghĩ bụng: "Con tui còn lo cho con nó, lâu lâu cũng gửi tiền phụ tui nuôi hai đứa. Giờ hai cháu lớn khôn, tui cũng đỡ lo hơn trước. Tui chỉ mong mình có sức khỏe để lo cho Tô Giang, Hà Giang đến lớn khôn, thành người tử tế. Tui chỉ mong mỏi có thế thôi".

Hiện ba bà cháu sống nhờ nhà của một người con. Bà Lan cũng vẫn ra đồng mần ruộng. Mấy năm nay ruộng thất mùa, thất giá nên bà làm cũng chẳng có dư dả. Dù vậy bà Lan vẫn mần kiếm tiền nuôi hai anh em Giang. Chỉ cần không bỏ cuộc, hai cháu khôn lớn, lễ phép ngoan hiền sẽ là niềm vui, là món quà, là hạnh phúc lớn đối với bà.

Cậu học trò hiếu thảo

BALAN1

Hà Giang cố gắng học để lớn lên làm bác sĩ trị bệnh cho mẹ Vân và giúp ngoại - Ảnh: C.CÔNG

Cô Nguyễn Thị Hồng Trang, giáo viên chủ nhiệm của Tô Giang, cho biết ở lớp học Tô Giang hiền lành, ngoan và đặc biệt rất hiếu thảo với bà ngoại.

Tham gia phong trào cùng bạn trong lớp, có giải thưởng từ nhà trường Tô Giang đều mang về gửi hết cho ngoại. "Tô Giang là cháu nuôi của dì Lan. Dù khó khăn dì Lan cố gắng lo cho Tô Giang và Hà Giang đi học. Ở trường có vận động được quần áo, tập sách mới cũng đều gửi cho em ấy để có thể đến trường học chữ cùng bạn bè", cô Trang nói.

*************

"Thịnh ơi cố lên/ Cố gắng khỏe lại nhé Thịnh/Hãy lạc quan vượt qua hiểm cảnh để trở lại giảng đường nhe Thịnh". Lá thư cầu cứu gửi đi, bao lời ấm áp yêu thương đã nhanh chóng hồi âm.

>> Kỳ tới: Được sống lần nữa nhờ trăm vòng tay người dưng

Hơi ấm người dưng - Kỳ 7: Ông Hơi ấm người dưng - Kỳ 7: Ông 'gàn' cưu mang người điên

TTO - Ông Nhẫn buộc phải ngưng "gàn" vì bác sĩ báo ông đã mắc ung thư hầu mũi, cần giữ gìn sức khỏe. Vậy mà ông vẫn tự nhủ sẽ cố khỏe lại để tiếp tục "nhặt" người không may bị bệnh thần kinh về nuôi như ông đã làm 40 năm qua.

CHÍ CÔNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên