Mỗi sáng Xuân Quyên tự lái xe đi học - Ảnh: QUANG ĐỊNH
Ngày 19-5-2010, câu chuyện ấy của cô bé xương thủy tinh Lê Thị Xuân Quyên được đăng trên Tuổi Trẻ.
Còn bây giờ, mỗi sáng Lê Thị Xuân Quyên tự tin chống nạng bước lên chiếc xe máy 3 bánh để đến giảng đường của một trường cao đẳng.
Cô gái tuổi 20 đã biết cười, ánh mắt và nụ cười luôn chứa đựng sự quyết tâm. Chặng đường dài ấy ngoài nghị lực của Quyên còn có sự đồng hành của rất nhiều tình yêu thương, chia sẻ.
"Sao con không được đi học?"
10 năm trước, tại xã Tân Thạch, huyện Châu Thành, Bến Tre, mỗi sáng đều có hình ảnh một bà cụ đẩy xe đạp đưa một cô bé đến trường. Hai bà cháu cùng chậm rãi nhất có thể bởi cô bé ngồi trên xe có thể bị gãy xương bất cứ lúc nào. Người bà ấy tên Huỳnh Thị Kim Loan và cháu bé là Lê Thị Xuân Quyên, khi ấy đã 10 tuổi.
Từ khi sinh ra Xuân Quyên đã mang trong mình bệnh xương thủy tinh - đeo bám và kìm hãm mọi mơ ước của Quyên: nằm trở mình cũng gãy xương, trời mưa to giật mình cũng gãy xương, đi tắm cũng gãy xương... Lớn lên, trong khi các bạn đồng trang lứa đến trường, Xuân Quyên vẫn phải nằm một chỗ.
Cô bé thường xuyên thắc mắc: "Sao con không được đi học?" trong khi cha mắc bệnh tâm thần, mẹ cũng bị hạn chế khả năng vận động, bà Loan đi xin nhưng không trường nào dám nhận do Quyên cứ gãy xương suốt, đi học có vấn đề gì thì ai sẽ lo...
Thấy cháu khóc lóc, năn nỉ quá, bà Loan phải nhờ chính quyền địa phương xin Phòng GD-ĐT huyện Châu Thành và phải ký cam kết: "Quyên đi học có vấn đề gì về sức khỏe thì gia đình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm". Vậy là năm 8 tuổi, Xuân Quyên bắt đầu được đi học lớp 1. Cô bé có niềm yêu thích đặc biệt với việc học và luôn dẫn đầu lớp về kết quả học tập.
Tấm lòng của những người xa lạ
Khi câu chuyện về Lê Thị Xuân Quyên được đăng trên Tuổi Trẻ, nhiều tấm lòng hảo tâm đã tìm về tận Bến Tre động viên và giúp đỡ gia đình. Người tặng xe lăn, người cho xe đạp, người giúp số tiền nhỏ... Trong số những tấm lòng ấy có ông Tôn Thất Hưng - giám đốc Công ty TNHH Cá Sấu Hoa Cà.
Ngày 31-5-2010, ông Hưng về Bến Tre đón mẹ con Xuân Quyên lên TP.HCM để tạo điều kiện cho bé được đi học và chữa bệnh. Bệnh xương thủy tinh là gì? Tại sao không có phác đồ điều trị? Chẳng lẽ suốt đời các bé lại nằm một chỗ với nỗi lo nơm nớp "có thể bị gãy xương bất cứ lúc nào"?... Mất nhiều đêm trăn trở, đọc tài liệu, ông Hưng nhận ra bệnh xương thủy tinh do thiếu collagen. Mà trong xương cá sấu có rất nhiều collagen.
Từ đây, ông Hưng cùng bác sĩ Trần Văn Năm - nguyên phó viện trưởng Viện Y dược học dân tộc TP.HCM - và một số chuyên gia khác đã nghiên cứu, sáng chế loại thuốc hỗ trợ phát triển xương cho các bé từ xương cá sấu. Việc uống thuốc kết hợp với phương pháp ăn uống, luyện tập thể thao và mổ ghép xương, tình trạng của Xuân Quyên được cải thiện đến nỗi làm nhiều người bất ngờ.
Từ một người không dám vận động, thậm chí không dám trở người, Quyên được các bác sĩ hướng dẫn tập vật lý trị liệu, tập lết, tập bò, tập bơi lội, tập yoga... Từ một cô bé luôn u buồn, luôn mặc cảm và sợ tiếp xúc với mọi người, Quyên đã mở lòng với những người xung quanh.
Ông Hưng đón thêm nhiều bé xương thủy tinh trên khắp mọi miền đất nước về chăm sóc, hỗ trợ chỗ ăn ở và chữa bệnh miễn phí. Ông đặt tên cho trung tâm là "Kim cương tươi đẹp" (đặt tại đường Nguyễn Thị Sáu, phường Thạnh Lộc, quận 12, TP.HCM).
"Kim cương thô, cứng nhưng một khi đã được mài giũa thì sẽ sáng lấp lánh, tươi đẹp và quý báu vô cùng" - ông Hưng lý giải về cái tên trung tâm. Cái tên ấy cũng là điều ông luôn muốn nhắn nhủ tới Xuân Quyên và các bé.
Xuân Quyên vui chơi với các em tại Trung tâm Kim cương tươi đẹp - Ảnh: Q.ĐỊNH
10 năm gian khó
10 năm qua, sau nhiều lần được mổ ghép xương mà "đã có lúc đau đớn đến mức muốn buông xuôi tất cả, nhưng tôi không cho phép mình như thế" - Quyên kể lại. Rồi đôi chân chằng chịt vết sẹo đã bước được những bước đi đầu tiên bằng nạng.
Ngày được ông Hưng đón lên TP.HCM, Quyên đã nói: "Con ước mơ được làm bác sĩ để chữa bệnh cho những bạn có hoàn cảnh như con". Và Quyên đã chọn Trường CĐ Kinh tế - công nghệ TP.HCM, cách Trung tâm "Kim cương tươi đẹp" chỉ 5km, rất tiện cho việc ăn ở và đi lại với một người có hoàn cảnh như Quyên.
"Quyên nói với tôi tính học ra trường rồi xin làm những việc liên quan đến thuốc cho bác Hưng. Sau đó vừa làm vừa học liên thông lên ĐH. Tính Quyên khép kín và ít nói. Đã nói ra điều gì thì con sẽ làm cho bằng được" - chị Nguyễn Thị Thanh Trúc (47 tuổi), mẹ Xuân Quyên, chia sẻ.
10 năm qua chị Trúc ở lại trung tâm cùng con. Chị được trả lương để chăm sóc các bé xương thủy tinh trong trung tâm. Ngày Quyên báo đậu trường CĐ, chị Trúc vay mượn thêm để mua cho Quyên chiếc xe máy 3 bánh làm phương tiện đi học. Con lái xe chưa vững nên sáng nào chị Trúc cũng cùng con đi xe đến trường rồi đón ngược xe buýt về trung tâm.
Quyên được hỗ trợ chi phí ăn ở và khám chữa bệnh, còn học phí và chi tiêu cá nhân chị Trúc phải làm việc để kiếm tiền lo cho con. Lao động chân tay vất vả nhưng chị luôn nói mình "may mắn khi được làm việc để lo cho con ăn học".
Cho đi để nhận lại
Bước chân vào giảng đường, cô bé xương thủy tinh đã dần chạm tay tới ước mơ của mình. Còn ông Tôn Thất Hưng vẫn luôn trăn trở với câu hỏi: "Làm thế nào để có thêm nhiều bé xương thủy tinh được đi học, được chữa bệnh và được thực hiện ước mơ như Xuân Quyên".
Cũng vì trăn trở ấy mà ông đã thành lập thêm một trung tâm ở tỉnh Hà Nam. Tháng 10 sắp tới, trung tâm bắt đầu nhận các bé xương thủy tinh ở khu vực phía Bắc. Làm ăn có lúc khó khăn nhưng khi vơi đi, ông lại cười nhẹ nhàng bảo "vì ông đã cho đi nên được nhận lại".
Cũng như ông, bác sĩ Lương Đình Lâm - nguyên trưởng khoa chấn thương chỉnh hình Bệnh viện Chợ Rẫy, người mổ chính khoảng 400 ca miễn phí cho các bé - luôn nói rằng ông mới là người "nhận được niềm vui khi thấy các bé xương thủy tinh có sức khỏe tiến bộ từng ngày". Nẹp xương cho các bé như Xuân Quyên giá thị trường khoảng 10-20 triệu đồng/cái đã khiến bác sĩ Lâm mua dụng cụ rồi tự mày mò sáng chế dụng cụ nẹp xương để các bé sử dụng mà không phải tốn quá nhiều tiền.
Đi học là cứu cánh, là hi vọng
Chặng đường tôi vừa trải qua là một chặng đường chông gai. Tôi gãy xương liên tục. Có những ngày đau đớn đến mức tôi nghĩ mình sẽ không thể tiếp tục đi học được nữa. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên năm lớp 8, khi kỳ thi học kỳ 2 đến gần mà tôi lại bị gãy xương chân, phải đứng giữa ngưỡng cửa được lên lớp hoặc ở lại. Và tôi đã không từ bỏ. Vì muốn đi học, tôi đã xin mẹ nhờ các chú khiêng lên phòng để thi. Bình tĩnh và tin vào chính mình đã giúp tôi vượt qua kỳ thi một cách suôn sẻ.
Không có gì có thể ngăn cản được việc hằng ngày tôi cắp sách đến trường. Lớp học đối với tôi là niềm vui, là cứu cánh duy nhất khiến tôi quên đi mọi sự bất hạnh trong cuộc sống và cho tôi niềm hi vọng vào một tương lai tươi sáng.
Tôi sẽ cố gắng học để trở thành bác sĩ, để đem kiến thức của mình chữa bệnh cho các bạn xương thủy tinh. Và đó cũng là cách để tôi báo đáp lại tấm lòng của những người tốt với tôi vô điều kiện như bác Tôn Thất Hưng, bác sĩ Lương Đình Lâm, bác sĩ Trần Văn Năm...
LÊ THỊ XUÂN QUYÊN
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận