24/04/2014 10:35 GMT+7

Cái bạt tai, một mạng người và...

HOÀNG ĐIỆP
HOÀNG ĐIỆP

TT - Một thanh niên 21 tuổi vì một lúc thiếu kiềm chế mà giết người, bỏ trốn hàng chục năm, rồi lấy vợ sinh con. Những người thân trong gia đình đã bồi thường cho người bị hại nên anh ta nghĩ mình đã hết tội và đàng hoàng đưa vợ con về nhà.

Kỳ 1: Nỗi ân hận ngàn ngày Kỳ 2: Chuyện của một phạm nhân - bác sĩ

Mk9uwrDP.jpg
Bà Nguyễn Thị Mỹ đọc lá thư xin lỗi của Trần Chinh gửi từ trại giam - Ảnh: H.Đ.

Quá ngạc nhiên vì thấy công an bắt mình, còn vợ con thì chết đứng. Bảy tháng sau khi bắt, tòa xử 20 năm tù.

Những ngày sống trong trại giam, thương vợ, thương con, ân hận vì mình thiếu hiểu biết nhưng phạm nhân này cũng nhận ra rằng “mình vẫn còn đang sống”, và vợ con vẫn được ôm mình mỗi khi đến thăm, còn người đàn bà kia sẽ không bao giờ có lại được cảm giác có chồng bên cạnh.

Tôi đã từng nghĩ đến cái chết

Đã 17 năm trôi qua kể từ ngày người thanh niên đó xuống tay đâm rất nhiều nhát vào người đàn ông chỉ vì ông đã dùng tay bạt tai anh ta một cái. Anh ta cáu, rồi đi uống rượu và trở về thì gây án mạng. Đến nỗi khi tỉnh táo, người thanh niên đó đã không hiểu vì sao mình có thể hung hãn đến như vậy.

Để bây giờ khi mang trên người bộ quần áo kẻ sọc, anh ta mới thấm thía những sai lầm mà mình đã gây ra và ân hận về tất cả những điều đó.

Và hơn hết, suốt mười mấy năm tha hương, có lúc bị hắt hủi đã khiến anh ta nghĩ đến cái chết. Mở đầu lá thư gửi cho người đàn bà là vợ nạn nhân, anh ta viết:

“Gửi chị Mỹ

Tôi tên là Trần Chinh, là bị cáo trong vụ án của chồng chị.

Hiện nay tôi đang chấp hành án trong trại giam, trước tiên chị cho tôi gửi lời xin lỗi đến chị, các cháu và gia đình chị về sự việc đáng tiếc đã xảy ra và được phép gửi lời chúc sức khỏe đến toàn thể gia đình chị.

Tính đến ngày hôm nay thì cũng đã 17 năm trôi qua rồi phải không chị, nhưng nỗi day dứt cứ ám ảnh mãi trong tôi.

Chị ơi, 17 năm trước tôi là một thằng thanh niên mới lớn, rất háo thắng và lứa tuổi đó tôi nghĩ chắc chị cũng hiểu “rất bốc đồng và bộc phát”, vào lúc xảy ra vụ việc chị biết là tôi không suy nghĩ gì hơn là trốn chạy. Nhưng mỗi ngày trôi qua tôi không thể quên được sự việc xảy ra hôm đó.

Tôi vẫn mơ ước nếu như ngày ấy anh đừng đánh tôi và khi đó tôi bình tĩnh hơn thì không có sự việc đau buồn như vậy phải không chị.

Thời gian ấy về sau tôi rất khủng hoảng tinh thần, bạn bè xa lánh, gia đình bỏ mặc không biết đi đâu, về đâu và cũng có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết để đền tội với chồng chị và gia đình chị. Nói đúng hơn là trốn chạy sự thật đang xảy ra nhưng tôi không đủ can đảm làm điều đó. Lúc ấy tôi mới hiểu rằng sự sống rất quan trọng, vậy mà tại sao mình lại cướp đi sự sống của người khác.

Rồi thời gian trôi qua, tôi sống lay lắt từ nơi này đến nơi khác làm để kiếm cái ăn. Đối diện với luật pháp thì tôi không dám vì không biết và không hình dung ra nhà tù sẽ như thế nào nên tôi rất sợ.

Và rồi một ngày tôi lấy can đảm gọi điện thoại về hỏi thăm gia đình và chị tôi nói là đã qua nhà chị lo hậu sự, bồi thường cho gia đình chị và gia đình chị cũng đã viết đơn bãi nại cho tôi rồi.

Tôi rất mừng vì nghĩ chị và gia đình chị đã tha thứ cho tôi. Sau đó chị tôi đã la mắng tôi thậm tệ. Nói rồi chị tôi cúp máy. Tôi đau lắm nhưng không trách chị tôi được, chị ấy đã cứu tôi.

Vào thời điểm đó số tiền 10 triệu đồng bồi thường cho gia đình chị và lo hậu sự cho chồng chị cũng là cả một gia tài của một gia đình bình thường phải không chị?

Oi28dv8u.jpg
Bà Nguyễn Thị Mỹ nhiều lần lau nước mắt khi nghe những lời tâm sự của phạm nhân Trần Chinh - Ảnh: H.Đ.

Công lý được thực thi

“Sau đó tôi không dám về nhà, lại tiếp tục lang thang và trong đầu chỉ nghĩ rằng mình phải làm, phải làm sao cho có số tiền để trả lại cho chị tôi. Nhiều đêm tôi đã không thể nào ngủ được, tôi trách mình vì sao lúc nhỏ không chịu học hành đến nơi đến chốn để rồi thiếu hiểu biết và làm nên những chuyện như ngày hôm nay.

Tôi tự nhủ như vậy và nghĩ thôi mình không biết thì phải cố sức mà làm việc và tôi đã học đủ thứ nghề cho đến ngày lập gia đình và sinh được một đứa con.

Một thời gian sau tôi đưa vợ và con về thăm nhà vài lần thì bị bắt. Lúc đầu tôi đã không hiểu, tôi nghĩ chị đã làm giấy bãi nại cho tôi là mọi việc xong rồi, nhưng khi bị bắt về cán bộ điều tra nói tôi mới biết giấy bãi nại của chị chỉ là phần dân sự, còn đối với pháp luật thì tôi phải ở tù. Bảy tháng sau tôi ra tòa và tòa đã tuyên tôi mức án 20 năm tù như chị đã biết và phải bồi thường thêm số tiền khá lớn.

Khi tôi mới bước vào đây, mọi thứ đối với tôi thật ngỡ ngàng và sợ hãi, rồi từ từ tôi tiếp xúc với cán bộ nơi đây và nhận được những lời chỉ dạy cách sống cùng những lời động viên từ cán bộ, tôi đã nhận thấy rõ những tội lỗi của mình và cần phải ghi nhớ, học hỏi. Với tuổi đời hiện tại tôi nghĩ mình đã đủ nhận thức và hiểu biết được những điều gì cần sửa đổi trong con người mình, từ tính tình, suy nghĩ và cách sống để sau này mình còn phải hiểu những gì nên và không nên để chỉ dạy lại cho con cháu và bản thân làm lại một người mới cho gia đình và xã hội.

Chị biết không, lần đầu tiên được gặp thân nhân tại đây, được nhìn vợ con, tôi cảm thấy rất hối hận và đau lòng vì họ không biết trước điều đó. Tôi đã không nói cho vợ tôi biết chuyện này. Sau những lần thăm gặp như vậy, tôi lại thấy sự trả giá của mình hiện tại là đúng, vì thấy mình vẫn còn đây, vợ con vẫn còn thấy và ôm được mình, nhưng ngược lại, với chị thì tôi đã cướp đi cái hạnh phúc này của chị và các cháu. Tôi đã không biết phải làm gì để đền bù lại cho chị và các cháu.

Với hoàn cảnh hiện tại thật sự tôi không làm gì được cho chị và các cháu, tôi đã tâm sự nỗi lòng với vợ tôi và chúng tôi đi đến quyết định bán đi miếng đất của tôi. Đó là tài sản của nội tôi khi qua đời đã để lại cho tôi, là tài sản duy nhất hiện tại mà vợ chồng tôi có. Tôi đã bán nó và gửi cho chị số tiền. Với thời giá hiện tại thì số tiền đó chẳng là bao nhưng tôi chỉ mong chị hiểu cho đây là tất cả những gì tôi có, và là tất cả sự thiện chí của tôi. Sau khi đã làm điều này, tôi cảm thấy nhẹ lòng bớt đi phần nào về lỗi lầm của mình gây ra và nhẹ nhàng tiếp tục lao động, cải tạo thật tốt để chuộc tiếp lỗi lầm của mình với xã hội.

Thôi tôi không biết nói gì hơn là gửi lời xin lỗi đến chị và các cháu cũng như linh hồn của anh nơi chín suối. Một lần nữa tôi mong rằng những lời tâm sự trên của tôi. Tôi mong chị hiểu thêm lỗi lầm của tôi và tha thứ cho lỗi lầm tôi đã gây ra”...

... Lá thư của phạm nhân Trần Chinh gửi cho bà Nguyễn Thị Mỹ, vợ của nạn nhân. Mười mấy năm không có chồng ở bên, bà Mỹ một mình nuôi các con khôn lớn. Quá ngạc nhiên khi bưu tá chuyển thư đến và gia đình bà còn ngạc nhiên hơn khi biết đó là thư của Trần Chinh.

__________

Chuyện gì đã xảy ra đối với gia đình nhỏ ấy khi chồng bà Mỹ bị đâm chết? Và họ đã tiếp nhận lá thư từ trại giam ra sao?

Kỳ tới: Vượt qua bóng đen hận thù

HOÀNG ĐIỆP
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên