15/08/2017 09:14 GMT+7

Từ Lâm Chi Khanh đến Lâm Khánh Chi: Cam kết sinh tử

LÂM KHÁNH CHI
LÂM KHÁNH CHI

TTO - Tháng 10-2012, tôi, Cường - người yêu của tôi, và hai trợ lý của tôi mua vé máy bay sang Thái Lan. Xứ sở Chùa Vàng vốn vang danh là thiên đường của những người chuyển giới.

Và đây là tôi vào ngày chính thức quay lại showbiz Việt trong hình hài phụ nữ, ngày 12-12-2012
Sau cuộc phẫu thuật này, người đàn ông mang tên Huỳnh Phương Khanh (tên thật của tôi) sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này, thay vào đó sẽ là một phụ nữ

Đây sẽ là nơi giấc mơ trở thành phụ nữ mà tôi ấp ủ mấy chục năm qua có thể trở thành hiện thực nhờ cuộc phẫu thuật không ít phần may rủi.

Lên đường

Ngày chúng tôi ra sân bay Tân Sơn Nhất, em trai tôi thông báo ba mẹ đang cho người ráo riết tìm tôi khắp nơi và ba tôi đang ở ngay tại sân bay...

Thế nên, nhóm bốn người chúng tôi đeo khẩu trang kín mít để ba tôi không phát hiện. Nếu tôi bị ba bắt lại thì kế hoạch chuyển giới của tôi có nguy cơ đổ bể.

May mắn thay, hôm ấy tôi “trốn thoát”. Khi đến Thái Lan chúng tôi nhận phòng khách sạn, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi dạo phố.

Sáng hôm sau, tôi hồi hộp đến bệnh viện để thực hiện cuộc xét nghiệm tâm lý. Đây là một trong những bệnh viện lớn nhất ở Thái Lan, chuyên phẫu thuật chuyển đổi giới tính.

Bác sĩ tư vấn tâm lý hỏi tôi rất cặn kẽ: “Có cảm nhận mình là con gái từ lúc nào?”, “Tại sao muốn làm con gái?”, “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”,... và không quên khuyên tôi hãy suy nghĩ thêm về quyết định thực hiện phẫu thuật chuyển giới.

Tôi nói với bác sĩ rằng tôi đã liên tục nghĩ về việc phẫu thuật chuyển giới kể từ năm 17 tuổi đến nay; rằng tôi đã vượt qua trùng trùng điệp điệp khó khăn - kể cả sự phản đối quyết liệt của mẹ cha - để có thể ở đây trong giây phút này.

Tôi cũng cho bác sĩ biết rằng mình đã tiêm và uống hormone suốt năm năm qua; rằng tôi đã là một phụ nữ, nhưng tôi cần mình hoàn - toàn - là - một - phụ - nữ từ tâm hồn đến thể xác, từ hình thức đến cảm nhận.

Tôi nói: “Tôi không cần suy nghĩ thêm dù chỉ một phút hay một giây”.

Bác sĩ cấp cho tôi một tờ giấy đồng ý cho tôi tham gia phẫu thuật chuyển giới.

Trong hai ngày sau đó, tôi được thử nước tiểu, thử máu, tiến hành các xét nghiệm để xem có mắc bệnh tật gì không. Tôi không thấy sợ hãi mà chỉ nôn nóng được phẫu thuật.

Đây là tôi trước khi chuyển giới...

Ký cam kết

Tôi nhất định sẽ băng qua mọi gian khó để xoa dịu những tổn thương mà tôi vô tình gây ra cho ba mẹ. Ba mẹ tôi giờ này ở Việt Nam chắc đang rất hoang mang khi không tìm thấy tôi ở sân bay.

Tôi nhất định sẽ trở về! Trở về không phải chỉ để đi tìm hạnh phúc riêng cho mình mà còn mang niềm hạnh phúc tới cho ba mẹ tôi nữa.

Một cuộc phẫu thuật chuyển giới chưa bao giờ và không bao giờ là đơn giản. Tôi không nói đến tiền, dù đó là thứ tất yếu phải có để chi trả cho ca phẫu thuật. Tôi muốn nói đến cái tôi phải đánh đổi là mạng sống.

Quá trình phẫu thuật chuyển giới luôn chứa đựng những rủi ro vô cùng lớn, nhẹ thì bộ phận cơ thể bị hỏng, biến dạng, mưng mủ phải phẫu thuật lại, nặng thì tôi sẽ chết ngay trong lúc mổ hoặc hậu phẫu.

Có thể từ phòng mổ kia, một con người đang căng tràn hi vọng sẽ được mang hình hài mà mình mong muốn trở ra bằng cái xác lạnh ngắt, không còn hơi thở.

Rồi thời khắc “lột xác” mà tôi khao khát mong đợi bấy lâu cũng đến.

Trước ca mổ, tôi ký vào tờ cam kết sinh tử rằng nếu có bất cứ bất hạnh nào xảy ra với mình, tôi đều phải chịu tất cả.

Khi hai nữ y tá đưa tôi vào phòng đại phẫu, Cường nắm lấy tay tôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Bảo trọng nghe em...”.

Tôi rớt nước mắt, chân như muốn khuỵu xuống, một ý nghĩ thoáng qua đầu: “Lỡ mình không tỉnh dậy, lỡ mình ngủ luôn trên bàn mổ thì sao...?

Lỡ mình không còn cơ hội nào gặp lại ba mẹ và những người mình vô cùng thương yêu khác thì sao...?”.

Ngay lập tức, tôi xua ý nghĩ tiêu cực ấy ra khỏi đầu. Khi cánh cửa phòng mổ đóng lại, hai mâm dụng cụ phẫu thuật bày ra trước mắt, mồ hôi tôi tứa ra... Tôi run sợ... Tôi muốn bỏ chạy.

“Không, không thể bỏ cuộc. Huỳnh Phương Khanh mà hèn yếu đến thế hay sao?

Khát khao làm con gái cháy bỏng nay nguội lạnh hết cả rồi sao?”, một tiếng nói từ bên trong tôi nghiêm khắc vọng ra.

Tôi trèo lên bàn phẫu thuật. Bác sĩ cột tay, cột chân tôi lại. Cảm giác hoảng sợ dâng cao trong lòng tôi. “Phải chấp nhận thôi! Làm con gái hay là chết!” - tiếng nói lạ kỳ ấy lại vọng ra, tôi nằm im chờ đợi.

Phẫu thuật

Tôi đã nghĩ mình sẽ được gây mê hoàn toàn để không quá sợ về cuộc phẫu thuật kéo dài.

Nhưng không, họ chỉ gây mê theo kiểu lưng lửng giữa gây tê và gây mê. Mà cũng không hẳn vậy, một kiểu tê liệt đường xương sống bằng điện. Khi bị tiêm cho liệt đường xương sống, tôi cũng không biết gọi đó là gì nữa.

Nước mắt tôi cứ chảy hoài, ướt đầm đìa khuôn mặt.

Họ yêu cầu tôi co mình như con tôm làm nổi rõ đường xương sống lưng để chích điện.

Họ chích điện thẳng vào đường xương sống mười lần, mỗi lần như vậy tôi lại giật nảy mình, co rúm người lại. Vẫn chưa hôn mê.

Tôi quá sợ rồi. Không phải là đau nữa. Cảm giác rất khủng khiếp. Không ngôn từ nào diễn tả cho hết được.

Tôi lẩm nhẩm đọc kinh cầu Phật Quan Âm làm cho mọi chuyện nhẹ nhàng hơn. Thêm 10 lần chích điện vào xương sống như thế nữa.

Mỗi lần chích như một lần tôi chết đi. Rồi tôi ngất lịm, không còn cảm nhận được họ đang làm những gì trên cơ thể mình nữa.

Tôi nghe Cường kể rằng tôi đã hôn mê 12 tiếng.

Như từ cõi chết trở về, toàn bộ cơ thể tôi từ trên xuống dưới chằng chịt vết thương, chưa cảm thấy đau, chỉ thấy hơi ê ẩm, không thể cử động được.

Tôi dồn hết sức lực cất tiếng gọi Cường: “Anh ơi... xong chưa...?”.

Tôi gọi không thành tiếng, chỉ là những tiếng thì thào hơi gió... Cường cúi sát xuống nói với tôi: “Xong rồi em à!”.

Tôi hỏi ba lần như thế. Ba lần Cường kiên nhẫn trả lời tôi như thế. Tôi vẫn không thể yên tâm. Tôi đưa tay sờ ngực: ngực bị băng kín.

Vậy là xong rồi. Còn phần dưới? Tôi không đủ can đảm để kiểm tra ngay lúc đó. “Nếu họ chưa làm thì... thôi, mình về... Mình thật sự không thể chịu đựng thêm nữa”, tôi nghĩ vậy.

Tôi yếu dần đi, có cảm giác ống thở kia mà rút ra thì tôi sẽ chết.

Hết cảm giác tê. Đau. Đau đến từng tế bào. Lạnh. Thấu xương. Tôi kêu lên. Y tá chích cho tôi một mũi. Cảm giác được nhẹ nhàng hơn, tôi thiếp đi bốn ngày liên tục.

Rồi tôi dần tỉnh, nhắm mắt lại không còn thấy ma quỷ nữa. Tôi sờ xuống phía dưới. Bộ phận ấy đang bị băng kín.

Tôi trút một hơi thở nhẹ nhõm. Tôi được đưa từ phòng cấp cứu đến phòng hồi sức.

Kỳ 1: Giấc mơ 'công chúa' Kỳ 2: Vào nghề Kỳ 3: Trong ánh hào quang Kỳ 4: Tiếng sét ái tình Kỳ 5: Quyết tâm chuyển giới

*********

Kỳ tới: Những cơn đau

LÂM KHÁNH CHI
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên