Năm nay, vợ chồng mình đã có một cục cưng vô cùng bụ bẫm. Gia đình anh cũng rất hãnh diện vì đã có cháu đích tôn với bà con, xóm làng. Vợ chồng mình đã có thêm một tài sản rất giá trị là lô đất mặt đường nhờ sự giúp đỡ nhiều phần của phía nội.
Nhưng đó là vẻ ngoài của một gia đình hạnh phúc. Đâu ai biết, lô đất đó đong đầy nước mắt và sự tổn thương tinh thần của em.
Ba má anh một đời vất vả nuôi anh lớn khôn và ăn học tới nơi tới chốn. Và anh cũng biết được sự hi sinh vô bờ bến của ba má nên chưa bao giờ anh làm ba má buồn, kể cả khi anh đã có gia đình riêng. Em hiểu được điều đó.
Nhưng anh ơi, ba má em cũng là nông dân, cũng lam lũ chắt chiu từng đồng để nuôi em có ăn có học như ngày hôm nay. Cũng như anh, em hiểu ba má em đã một thời cơ cực như thế nào. Vậy mà, khi em chưa báo hiếu ba má được ngày nào thì em đã đi lấy chồng, làm dâu nhà anh. Để rồi, em phải chịu biết bao đắng cay tủi nhục từ gia đình anh.
Ngay từ đầu, má anh đã chê em xấu, không xứng với anh. Nghèo cũng không phải là cái tội đâu anh. Khi lấy anh, em không hề biết gia đình anh có của để dành. Em lấy anh vì nghĩ hoàn cảnh hai nhà giống nhau chắc sẽ cảm thông, yêu thương nhau.
Vậy mà, em sinh con xong, má anh hết lần này tới lần khác xúc phạm em và gia đình em. Em tâm sự với anh nhưng không hề nhận được sự quan tâm. Càng ngày, gia đình anh càng quá đáng với em.
Ba má em vào nhà anh thăm, nhưng em thấy ba má anh cư xử không đúng chuẩn mực của sui gia. Má anh coi thường em giống như một đứa ăn bám chồng, nhưng thực tế em làm kinh tế chủ lực của gia đình mình đấy chứ.
Lương anh không cao, không phụ giúp em lo cơm gạo hàng ngày nhưng em vẫn không trách anh vì trước lúc lấy nhau, em đã biết. Em không dám sắm sửa, tiết kiệm để vợ chồng có một khoản tiền làm vốn để làm ăn như người ta.
Đùng một cái, gia đình anh hối thúc vợ chồng mình mua đất. Em cứ nghĩ gia đình anh sẽ giúp đỡ, cho mình vay mượn để vợ chồng có một mảnh đất sau này làm nhà. Gia đình anh và anh cũng không hề bàn bạc với em về chuyện này. Rồi ba anh mang đến một cục tiền cộng với số tiền tiết kiệm được của vợ chồng rút ra từ ngân hàng, ra điều kiện đây là tiền lâu nay ba má dành dụm được nên chỉ để mình anh đứng tên.
Ba má anh bán số vàng cưới anh bảo em đưa má giữ giùm cũng không hề bàn với em, mà nhập nhằng chung với tiền "mồ hôi nước mắt" của ba má anh. Ba má anh mua riêng mảnh đất rồi cho anh thì khác, đằng này, có tiền chắt chiu của vợ chồng mình.
Gia đình anh không hề biết dẫu anh đứng tên một mình thì đây vẫn là tài sản trong thời kỳ hôn nhân, vẫn có phần của em. Tiền bạc đã khiến con người xem nhẹ tình cảm. Hành động của ba má anh cộng với sự xúc phạm em và phía ngoại bấy lâu nay như giọt nước tràn ly khiến em hiểu mình không còn là dâu con nhà anh nữa.
Em giận anh hơn khi ra phòng công chứng anh mới nói với em. Mọi việc anh đều nghe theo gia đình anh mà không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bấy lâu.
Anh biết không, ngay lúc này đây, một năm mới nữa sắp đến mà em thấy trống trải và hụt hẫng. Em thấy chán nản và mệt mỏi hơn bao giờ hết. Em quay cuồng trong những suy nghĩ về cuộc sống, tình người, tương lai…
Bao đêm, em ôm con khóc thầm. Em và anh nằm bên con nhưng em thấy anh xa lạ vô cùng. Em im lặng, anh cũng im lặng. Không khí gia đình nặng nề quá. Em phải làm thế nào để có một cái Tết trọn vẹn yêu thương đây anh?
Bạn có tâm sự muốn nhắn gửi người thương xưa, hay người yêu hiện tại? Mời bạn gửi bài viết khoảng 800 - 1.000 chữ cho Tuổi Trẻ Online tại địa chỉ tto@tuoitre.com.vn. Vui lòng cung cấp thông tin tài khoản để toà soạn gửi nhuận bút sau khi đăng bài. Cảm ơn bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận