Sau bao nhiêu tin tức ngực, tin đau lòng, tin nghịch mắt tràn ngập thì mấy hôm nay lại một lần nữa những người đọc báo, đọc mạng phải buồn đến rớt nước mắt: thêm một em học sinh tự tử.
"Thêm", vì rằng trước đó từng có những em khác chọn lựa cách kết thúc đau đớn ấy.
"Thêm", vì rằng cũng như những em bé đã ra đi trước đó, lá thư tuyệt mệnh của em gửi lại cũng như dao cắt vào lòng người lớn:
"Con xin lỗi. Con không đáp ứng được mong mỏi của cha mẹ".
Mong mỏi nào khiến em cảm thấy cuộc đời của mình không xứng đáng?
Áp lực điểm số nào khiến em không còn muốn thức dậy thêm một buổi sáng nào nữa giữa thanh xuân?
Xếp hạng đầu lớp, học lớp chọn, đậu đại học… mục tiêu nào có thể cân bằng với cuộc sống?
Trong cú ngã của mình, khoảnh khắc cuối cùng, hẳn em đã biết không gì có thể đánh đổi lấy sự sống của mình.
Muộn một khoảnh khắc. Như những người lớn hôm nay đã lại một lần nữa nhận ra, sau khi phải bàng hoàng nhận thêm một cú ngã nữa của con trẻ.
Vấn đề còn lại là làm sao, làm thế nào để đây sẽ là cú ngã cuối cùng.
Việc của người lớn, của cả nền giáo dục.
Khi mà thời khóa biểu ở trường tràn ngập giờ học, mỗi ngày thầy cô giáo đều nhắn tin dài dặc vào điện thoại của cha mẹ nhắc bài học, bài tập ngày mai.
Khi mà mỗi kỳ kiểm tra, kỳ thi là một áp lực chuyển lớp.
Khi mà thành tích của lớp, của trường hoàn toàn tính trên con số học sinh giỏi, phần trăm đậu đại học.
Khi mà các bậc mẹ cha, lòng tâm niệm phải cho con những gì tốt nhất và lo xếp hàng nộp đơn vào trường điểm trái tuyến từ lớp một, chỉ hân hoan với điểm 10, chỉ tự hào khoe những tờ giấy khen, chất lên con tiêu chuẩn trường chuyên lớp chọn, kỳ vọng bác sĩ, kỹ sư…
Khi mà xã hội nhắc đến người này người kia không bằng những việc họ làm cho cuộc đời, mà bằng học vị học hàm, chức danh chức vụ…
Khi đó sẽ còn những cú ngã tiếp theo.
Đành rằng mười mấy năm để một đứa trẻ lớn dần lên và trưởng thành không thể chỉ có kẹo ngọt, áo đẹp, công viên.
Đành rằng kiến thức là cần thiết, thử thách của những kỳ thi là cần thiết, áp lực cố gắng vượt lên chính mình ngày hôm qua lại càng cần thiết.
Không có những cú vượt rào, tuổi trẻ làm sao có thể mạnh mẽ. Không có áp lực vươn cao, thanh xuân làm sao có thể rực rỡ kéo dài.
Không có ước mơ, kỳ vọng làm sao có động lực bật xa.
Tuổi trẻ của các em có chịu được áp lực, vượt qua thử thách không? Nhất định là có, với điều kiện áp lực ấy, thử thách ấy, kỳ vọng ấy, ước mơ ấy là tự trong lòng em chọn lấy cho mình.
Ngày nào vào trường, học sinh được mở ra một thế giới nơi các em được học xây dựng cho mình nền tảng văn hóa, nhân cách để trở thành một người tử tế trong xã hội, được gợi mở để tìm kiếm, khám phá năng lực bản thân, được tự mình tìm tòi để hiểu mình sẽ hạnh phúc khi làm gì, trở thành một người lớn như thế nào, "thành công với công việc gì"…
Khi ấy, trên con đường em chọn để theo đuổi, những thử thách, áp lực sẽ là những trải nghiệm hạnh phúc.
Nền giáo dục khai phóng với những ngôi trường đầy sắc màu và nụ cười con trẻ vui sướng trong nỗ lực vươn đến ước mơ.
Ước mơ của chính mình.
Và em sẽ không ngã...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận