21/02/2016 08:57 GMT+7

Ai ngoan sẽ được quà?

MAI HOA
MAI HOA

TT - Nhân dịp năm mới, chúng tôi mang quà đến cho các em nhỏ tại khoa ung bướu Bệnh viện Nhi Đồng 2.

Nụ cười tươi rói của bé Hoàng Anh khi tham dự chương trình Bữa ăn đầu năm. Chương trình do những tình nguyện viên chương trình Ước mơ của Thúy - báo Tuổi Trẻ thực hiện. - Ảnh: Quang Định
Nụ cười tươi rói của bé Hoàng Anh khi tham dự chương trình Bữa ăn đầu năm. Chương trình do những tình nguyện viên chương trình Ước mơ của Thúy - báo Tuổi Trẻ thực hiện. - Ảnh: Quang Định

Những món quà mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều mê tít: búp bê và thú bông, ôtô, trực thăng điều khiển từ xa... 

Các em và ba mẹ đã ghi tên những món đồ mơ ước này lên cây “ước mơ đêm mùa đông”, nằm trong chương trình Ước mơ của Thúy do báo Tuổi Trẻ tổ chức. Ước mơ của mỗi em được một nhà hảo tâm thực hiện.

Ở nơi này, những đứa trẻ là bệnh nhân cứ vào ra liên tục. Lường trước được những bé không dự chương trình sẽ buồn khi không nhận được quà, chúng tôi mua thêm mấy bịch kẹo thật to, lựa những loại kẹo vừa ngon vừa đẹp.

Cả nhóm dừng chân trước khu nhà khoa ung bướu để mở sẵn các hộp kẹo. Đã cố tình đứng khuất đi một chút, để những bọc quà phía sau gốc cây, vậy mà vẫn có một cậu bé con chạy ào tới, gần như ngay lập tức. Cậu dòm vô bịch quà, nhìn đắm đuối rồi vòng tay: Cô ơi, cho con một cái xe. Một bạn tình nguyện viên phải nói: Quà của con bữa nay chưa có. Con ăn kẹo nhé? Cậu bé cảm ơn, cầm kẹo rồi chạy đi.

Lát sau, cậu bé trở lại, dắt tay mẹ lôi theo. Chị dè dặt hỏi: “Mấy em tặng cháu một hộp được không? Nó cứ đòi chị ra xin”. Nói vậy thôi, chứ chị hiểu ngay câu chuyện khi chúng tôi vừa trình bày. Những hộp quà đã được ghi sẵn tên người nhận. Đôi mắt chị mọng đầy hai giọt nước chỉ chực chờ lăn xuống, vội ôm con quay đi. Cậu bé còn cố ngoái lại nhìn chiếc ôtô đang nằm trong bọc. Cậu bé ấy bị bệnh tim bẩm sinh, 6 tuổi rồi mà loắt choắt như trẻ lên 3...

Đối diện với khoa tim mạch em đang điều trị là khoa ung bướu. Các bé nằm la liệt từ hành lang đến tận góc phòng. Rất nhiều đứa bé thấy chúng tôi ôm quà đến đã bật dậy, lao ra khỏi giường, chạy theo háo hức, rồi đứng từ xa nhìn chăm chăm vào món quà ấy được trao vào tay bạn khác.

Một chiếc xe hơi màu đỏ được tháo ra khỏi hộp, chạy tứ tung. Cả mấy chục cậu bé chạy theo, ồ à, cười toe nhưng không dám đụng vào món đồ không phải của mình. Có cậu bé đầu trọc lóc, tay đầy những dây nhợ kim truyền chưa kịp gỡ, chắc vì đau nên chỉ đứng yên mếu máo: Con muốn xe, xe của con đâu? Cây kẹo của chúng tôi không an ủi được cậu lúc này.

Giờ phút ấy tôi chỉ ước có đủ búp bê, đủ xe và trực thăng để tặng cho tất cả những em đang có mặt ở đây. Nhưng trên đường về, tôi lại nghĩ món quà lớn nhất dành cho những đứa bé phải là những ngày tháng ấu thơ tươi đẹp bên gia đình, trong trường học, thật vui tươi và khỏe mạnh. Mà món quà ấy tôi không có để tặng cho các em.

Đứa bé nào hẳn cũng được người lớn dỗ dành: ngoan đi mới có quà. Vậy những đứa trẻ không được nhận quà là bởi chúng không ngoan? Có em từ thuở sinh ra đã ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Có em khi chúng tôi gọi điện hỏi có đang ở bệnh viện không, người cha thở dài nói: Bé mất được ba ngày rồi. Hồi trước nó thích quà, thích có các chị vào chơi chung lắm, nhưng giờ...

Vì đâu mà trẻ em bệnh tật nhiều như vậy? Toàn những bệnh hiểm nghèo.

Thực phẩm bẩn, môi trường ô nhiễm, cả cuộc sống của mẹ cha quá nhiều áp lực đã đầu độc các em từ trong trứng nước. Và còn những điều gì nữa? Bao nhiêu người đã nói. Bao nhiêu điều đã nói. Nhưng số trẻ em bệnh tật cứ ngày một tăng lên!

Đối mặt với bệnh tật hiểm nghèo và cái chết, dù là ai, người có một núi tiền hay người nghèo rớt mồng tơi thì sự nhỏ bé, sợ hãi và bất lực cũng đều giống như nhau. Chỉ xin đừng mang nỗi đau đến cho những đứa trẻ, chỉ cần mang cho chúng những món quà...

MAI HOA
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên