
Chèo thuyền gỗ trên dòng sông Thạch Hãn
Tôi thuộc thế hệ 9X, sinh ra đã được thừa hưởng bầu không khí hòa bình. Hình dung của tôi về chiến tranh Việt Nam chỉ qua lời ông kể lại.
Còn nhớ khi 6 tuổi, ngắm chiếc máy bay lướt qua bầu trời, để lại vệt trắng dài xuyên ngang trên nền xanh vô tận. Ông tôi kể về ký ức đất nước chiến tranh, chiếc B52 to gấp nhiều lần vang rền như sấm.
Đó là những hình dung đầu tiên của tôi về chiến tranh Việt Nam. Trong những tháng ngày tuổi thơ, tôi còn được nghe câu chuyện học sinh Sài Gòn phản chiến từ các bức tranh treo trên tường nhà của họa sĩ Nguyễn Hữu Châu; được nghe những bài ca Dậy mà đi của bà ngân nga hát...

Trên nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn
Tất cả truyền cảm hứng cho tôi một niềm yêu nước giản dị, tò mò khám phá lịch sử Việt Nam.
Một trong những ký ức không thể quên là khi tôi "bước chân" vào dòng nhật ký lửa cháy của bác sĩ Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Thạc. Từng bước, tôi đi vào trang sách đến Trường Sơn đạn bom, khét mùi xăng và cỏ cháy.
Nhưng lạ thay, nơi đó lại rộn rã tiếng cười của những cô gái, chàng trai thanh niên xung phong mang trên vai hành trang lý tưởng.
Tôi thấy những đôi dép cao su tạo thành lối mòn huyền thoại, thấy lời tự sự tuổi 20 sáng như ánh sao đêm.
Từ những trang sách, tôi ước mong một ngày sẽ đến Trường Sơn, được đi trên con đường mòn, nói lời cảm ơn những người thanh niên ở tuổi như tôi đã anh dũng chiến đấu, đã nằm xuống cho Tổ quốc đứng hiên ngang.
20 năm trôi qua, nhớ lời ước nguyện ngày nào đã bị bỏ quên. Tôi vội lên đường với hành trang trên vai, nào là kẹo lạc Thanh Hóa, thuốc lá Thăng Long, kẹp ba lá, hương trầm Hà Nội, cho đến những chiếc khăn rằn Nam Bộ.
Dưới cái nắng oi bức đầu hè của miền Trung, sao trong lòng tôi cứ bâng khuâng, háo hức đến lạ, tưởng tượng quanh mình khi xưa là chiến trường đạn bom.

Để lại cảm nghĩ tại Thành cổ Quảng Trị
Trời hôm nay nắng nóng có là gì so với xưa kia máy bay địch giội bom bất cứ khi nào và dưới đất còn mìn chưa nổ.
Nửa thế kỷ, tôi đi trong bình yên đến lạ, tôi nghe tiếng rừng và gió, tôi thấy Tổ quốc mình thật đẹp làm sao.
Trên đỉnh Trường Sơn, tôi xúc động đứng trước cổng ngôi sao để chào các cô chú, chạm vào ước nguyện ngày nào, khoảnh khắc này thiêng liêng và kỳ diệu vô cùng.
Một mình lang thang cả ngày giữa núi rừng Trường Sơn. Lái xe hơn 60km đến Thành cổ, khua nhẹ mái chèo gỗ trên sông Thạch Hãn, thả từng cánh hoa trên sông nước lấp lánh.
Trên hoàng hôn sông Thạch Hãn, tôi ngắm những đứa trẻ đang bơi, nước và trời hòa quyện một màu của hoàng hôn vàng vọt.
Tôi ngồi hồi tưởng về chiến tranh qua những trang nhật ký, giờ đây đối lập hoàn toàn với sự hòa bình và yên bình hiện tại. Trân trọng từng phút giây, trên mảnh đất mà tôi hằng ao ước được đến.
Trong giây phút ấy, tôi nhớ về những bài hát cất lên bởi thế hệ tuổi trẻ trạc tuổi tôi ngày trước. Tuổi hai mươi thủ đô Hà Nội xếp bút nghiên lên đường Trường Sơn và của tuổi hai mươi Sài Gòn đang "Hát cho đồng bào tôi nghe" giữa các đô thị đòi hòa bình, tự do, công lý.

Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn
Niềm cảm hứng hòa bình chân chính của người trẻ "máu đỏ da vàng" Việt Nam ngày ấy vang sang các giảng đường Mỹ, Pháp, Nhật Bản và Tây Âu, để bạn bè năm châu ủng hộ ngọn đuốc hòa bình mà bao lớp người Việt Nam đã thắp.
Từ tiếng hát những đêm không ngủ trên khắp Sài Gòn và các đô thị Miền Nam,
"Hát cho dân tôi nghe", "Đồng lúa reo" (Tôn Thất Lập), "Người mẹ Bàn Cờ" (Trần Long Ẩn), "Tự nguyện" (Trương Quốc Khánh), "Dậy mà đi" (Nguyễn Xuân Tân), "Nối vòng tay lớn" (Trịnh Công Sơn)…
Cho đến tiếng hát một thời tuổi trẻ biết xung phong - Thành phố mới nâng bước chân ta vào lao động.
Sau chiến tranh, thành phố mình đã chứng kiến hàng vạn thanh niên cùng nhau "bỏ phố lên rừng", khoác lên người bộ đồng phục màu cỏ úa.
Thanh niên xung phong có mặt trên những tuyến đầu gian khó nhất, đến những nơi bị chiến tranh tàn phá, có mặt ở vùng đặc biệt khó khăn, biên giới, hải đảo.
Rồi chiến tranh biên giới Tây Nam bùng phát, cùng với bộ đội Việt Nam, thế hệ tuổi trẻ mới của thành phố đã "đi đến bất cứ nơi nào Tổ quốc cần". Đối mặt với những "ngày không giờ, tuần không thứ" để bảo vệ Tổ quốc và giải phóng nhân dân Campuchia thoát khỏi nạn diệt chủng.

Hoàng hôn trên dòng sông Thạch Hãn
Thành phố trẻ rạng rỡ tương lai đang chờ ta, cùng nhau hòa ca tiến tới.
Hôm nay, trên thành phố này, tôi gặp nhiều bạn trẻ tài năng, họ đến TP.HCM để sống cuộc đời họ muốn, là chính mình.
Tôi được dịp trò chuyện cùng cô em từ Huế vào TP.HCM học vẽ, bán tranh gây quỹ, đem đến những bữa ăn dinh dưỡng cho hàng nghìn trẻ em vùng cao và xây ngôi trường nội trú khang trang trên miền Tây Bắc.
Tôi được làm việc với những người trẻ sinh sau thiên niên kỷ 2000 làm công nghệ, AI… đưa sản phẩm công nghệ chứa hàm lượng cao trí tuệ Việt Nam ra thế giới.
Tôi thấy thành phố mình đang phát triển, những tòa nhà mới mọc lên từng ngày nhưng những góc nhỏ lịch sử vẫn được trân trọng nâng niu. Còn đó những phút bình yên lắng đọng trong khuôn viên "Hát cho đồng bào tôi nghe" giữa các trường đại học, còn đó căn nhà biệt động của ba má phong trào ngày nào vẫn còn được giữ vẹn nguyên.
Thế hệ chúng tôi, nhìn hết bề dày trầm tích của lịch sử thành phố, thấy TP.HCM được tạo nên bởi lớp người trẻ hai mươi yêu nước từ bao đời, cùng ấp ủ khát vọng lớn, cùng tạo nên thương hiệu người TP.HCM hiện đại.
Tôi mong rằng người trẻ hai mươi thành phố ngày mai nỗ lực lao động, sống tử tế, sống có khát khao, hoài bão như những thế hệ tuổi hai mươi Việt Nam đã từng làm nên lịch sử.
Cảm ơn bạn đọc gửi bài dự thi Kể chuyện hòa bình
Nhân kỷ niệm 50 năm hòa bình, cuộc thi viết Kể chuyện hòa bình (báo Tuổi Trẻ tổ chức, Tập đoàn Cao su Việt Nam đồng hành) để bạn đọc gửi đến những câu chuyện xúc động, khó phai của từng gia đình, từng con người cũng như tâm tư về ngày thống nhất 30-4-1975, về 50 năm hòa bình.
Cuộc thi dành cho tất cả người Việt Nam trong và ngoài nước, không giới hạn độ tuổi, nghề nghiệp.
Kể chuyện hòa bình nhận bài viết tối đa 1.200 chữ bằng tiếng Việt, khuyến khích kèm theo ảnh, video minh họa gửi đến email hoabinh@tuoitre.com.vn. Chỉ nhận bài qua email, không nhận qua đường bưu điện để tránh thất lạc.
Bài dự thi chất lượng sẽ được lựa chọn đăng trên các sản phẩm của Tuổi Trẻ, được nhận nhuận bút và các bài qua vòng sơ khảo sẽ được in thành sách (sách không trả nhuận bút - không bán). Bài dự thi phải chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi viết nào khác và chưa từng được đăng trên các phương tiện truyền thông, mạng xã hội.
Tác giả gửi bài chịu trách nhiệm về bản quyền của bài viết, ảnh và video dự thi, không nhận ảnh video minh họa lấy từ trên mạng xã hội không có bản quyền. Tác giả phải ghi địa chỉ, điện thoại, email, số tài khoản, số căn cước công dân để ban tổ chức liên lạc, gửi nhuận bút hoặc giải thưởng.

Tính đến hết ngày 24-3, cuộc thi viết Kể chuyện hòa bình đã nhận được 135 bài dự thi của bạn đọc.
Lễ trao giải và ra mắt sách Kể chuyện hòa bình
Ban giám khảo gồm các nhà báo, nhà văn hóa tên tuổi cùng đại diện báo Tuổi Trẻ sẽ xét duyệt chấm giải từ các bài đã qua sơ khảo và chọn trao thưởng cho những bài dự thi chất lượng.
Lễ trao giải, ra mắt sách Kể chuyện hòa bình và đặc san báo Tuổi Trẻ 30-4 dự kiến tổ chức tại Đường sách TP.HCM vào cuối tháng 4-2025. Quyết định của ban tổ chức là quyết định cuối cùng.
Giải thưởng Kể chuyện hòa bình
- 1 giải nhất: 15 triệu đồng + giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ.
- 2 giải nhì: 7 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ.
- 3 giải ba: 5 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ.
- 10 giải khuyến khích: 2 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ.
- 10 giải bạn đọc bình chọn: 1 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ.
Số điểm bình chọn được tính dựa trên tương tác với bài viết, trong đó 1 sao = 15 điểm, 1 tim = 3 điểm, 1 like = 2 điểm.
Các giải thưởng còn được kèm giấy chứng nhận, sách, đặc san Tuổi Trẻ 30-4.
Ban tổ chức
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận