Tôi quên mất là những người nước ngoài đến tham dự không hiểu tiếng Việt trong khi tôi lại đang trò chuyện bằng tiếng Việt. Thành ra cuối cùng tôi chỉ thuyết phục được mỗi người Việt Nam là họ nên... học tiếng Việt.
Tại sao nên học tiếng Việt
"Nhiều người ngạc nhiên làm sao Jesse có thể viết hai cuốn sách bằng tiếng Việt. Jesse cố gắng học viết đơn giản vì rất dốt toán, không làm gì khác nên hồn được.
Bắt đầu ở Việt Nam, có một người nhắn vào Facebook của tôi mời đi làm người mẫu. Jesse hỏi lại đầy nghi ngờ:
- Làm người mẫu là phải đẹp trai đúng không?
- Không cần thiết. Họ trả lời.
- Nhưng mà... phải cao đúng không?
- Không, lùn cũng được
Thế là tôi nhận lời đến một sự kiện, thấy đúng thật sự người mẫu cao to, đẹp trai. Tự nhiên thấy sỉ nhục, bực mình đi về không thèm làm người mẫu nữa.
Một tuần sau, họ lại gọi tiếp hỏi có muốn làm việc với người mẫu, ca sĩ không? Gia sư dạy tiếng Anh riêng cho một cô tên là Trà Ngọc Hằng.
Trà Ngọc Hằng đã từng trêu:
- Em nổi tiếng. Anh không nhé.
Và tôi lại bực mình lần nữa, tôi nói:
- Tôi đâu có muốn nổi tiếng đâu.
Nhưng tiếng Anh có từ spite. Các bạn biết từ spite này không? Làm trái ý. Như kiểu ai đó bảo mình không làm được một việc gì, thế là mình bất chấp phải làm cho được.
Ví dụ: Ở Canada tôi là người Canada, người ta cấm hút cần sa. Thế mà mọi người cứ hút vì không thích ai đó bảo mình không được làm cái này hay có thể làm cái kia.
Hay là mẹ Jesse trước khi đi đâu, đe dọa:
- Jesse, không được ăn kẹo này nghe chưa!
Tôi nghĩ: "Ố là la, chắc loại kẹo này siêu đặc biệt đây". Thế là buổi tối hôm đó bị khẽ đầu. Đùa đấy, mẹ Jesse không đánh vào đầu, chỉ tét đít Jesse thôi. Nên Jesse không bị ngu, mọi người đừng lo.
Nhưng nhờ spite mà tôi có lý do để cố gắng, để cạnh tranh. Vì thực sự cạnh tranh rất tốt cho mình, là lý do giúp mình phát triển.
Vậy thì khán giả ngồi ở đây ai biết Trà Ngọc Hằng là ai không?
Thế có bao nhiều người biết Jesse là ai không? He... he...
Số dunbar
Số Dunbar (Jesse có viết trên sách) là lý thuyết về việc mình nên có 150 người bạn bè gần gũi.
Xem bạn Michael này, sorry Mike. Mike không biết tiếng Việt, thì chỉ có cơ hội kết bạn với một ít đồng nghiệp ở chỗ làm hay người Việt biết tiếng Anh thôi. Con số này rất ít ỏi, không đủ 150 người trong cộng đồng được.
Lúc Jesse cô đơn thì Jesse chỉ cần đi ra ngoài đường bắt chuyện với hàng xóm.
Mà lúc Mike cô đơn, rất rất cô đơn nhé, thế mà ra đường chả hiểu người ta đang nói cái quái gì, nên Mike cứ lầm lũi ở nhà, tâm sự với mấy con mèo em ấy nuôi.
Rồi sau đó lúc nào nói chuyện
Mike cũng toàn kể về những con mèo của em ấy.
- Jesse biết không, con mèo A rất nhạy cảm nhé, nó thích em nói về cái này. Còn con mèo B sinh ra tháng 10, là cung Thiên Bình nên nó chảnh mèo lắm... Sáng nay con mèo C tự dưng giận em, nên em nấu bánh ngọt cho nó xin làm lành...
Mỗi ngày cứ như thế, mấy tiếng đồng hồ.
Rồi một ngày, một trong ba con mèo qua đời, đi bán muối, Mike buồn. Mike mua bia đến nhà Jesse uống và cứ nhắc hoài về con mèo ấy. Thậm chí còn đổi avatar Facebook thành màu đen thui. Rồi còn chụp hình Mike so deep đang khóc trên Instagram. Rồi cứ nhắc mãi về chuyện đấy, đến nhà Jesse uống bia bất cứ lúc nào mà biết Jesse rảnh, cuối cùng bị trầm cảm luôn.
Thế nên, đây là một kinh nghiệm rút ra từ sự hi sinh của Michael là các bạn nên học tiếng Việt hoặc là sẽ trầm cảm như em ấy.
Đây là cuốn sách thứ hai của Jesse. Sách đầu tiên là lúc Jesse bắt đầu viết cho Tuổi Trẻ Cười đến nay cũng gần bốn năm rồi. Còn sách này thì nội dung kết hợp lẫn hài hước, tâm lý học và logic như:
"Đeo thắt lưng để quần không bị tụt".
"Đừng đánh nhau với bố mẹ khi bạn còn nhỏ, bạn sẽ thua vì họ lớn hơn mình. Chờ đến khi mình lớn lên thì sẽ có cơ hội thắng".
"Nuôi mèo tốt hơn nuôi gấu vì mèo không làm thịt mình".
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận