Các tạo hình của tôi trong live show Trái tim không bình thường |
“26 tuổi, tôi đã có tiền bạc, sự nghiệp, danh tiếng, song tất cả đều không quan trọng với tôi bằng Đ.Đ. |
Yêu từ giây phút đầu tiên
Năm 2003, lần đầu tiên nhìn thấy Đ.Đ. trong nhà mình, tôi không thể nhấc chân lên để bước đi. Người thanh niên mặc áo thun trắng, thân hình rắn chắc, có gương mặt đẹp như được điêu khắc và nụ cười ấm áp vô cùng.
Một luồng cảm xúc rất mạnh chạy dọc thân thể tôi, ngay lúc đó ánh mắt chúng tôi gặp nhau và chúng tôi mỉm cười với nhau.
Trái tim tuổi 26 vốn đã chịu nhiều tổn thương của tôi “chấn động”. Sau phút mất bình tĩnh, tôi cố gắng bước về phòng mình nhưng tâm trí như muốn ở lại để ngắm anh.
Tôi yêu anh không kịp phân vân, ngay từ giây phút ngắn ngủi ấy.
Đ.Đ. là bạn của em trai tôi. Khi em trai tôi nói với Đ.Đ. rằng ca sĩ Lâm Chí Khanh mà Đ.Đ. đang ái mộ chính là anh trai của mình, Đ.Đ. đã không tin nên tìm đến nhà tôi để được gặp mặt tôi. Đôi mắt của Đ.Đ. khiến tôi mê đắm lạc vào đó.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đ.Đ., trái tim tôi đập mạnh, nhói đau, mồ hôi vã ra, đứng ngồi không yên. Mắt tôi không thể rời Đ.Đ.. Cơ thể tôi run lên.
Tôi muốn nói điều gì đó với Đ.Đ. nhưng không thốt lên được một lời nào cả. Tôi cảm nhận rất rõ cơn chấn động thật dữ dội mà tiếng sét ái tình gây ra. Đ.Đ. choán hết tâm trí tôi.
Và chúng tôi yêu nhau, một cách rất tự nhiên, nhanh như cái chớp mắt với sự khởi đầu êm đềm như một hơi thở nhẹ.
Chưa bao giờ tôi yêu ai một cách mạnh mẽ và... vô lý đến vậy. Đó là phút đầu tiên của một mối tình say mê, dữ dội và kéo dài bất tận.
Khi chúng tôi bắt đầu quen nhau, Đ.Đ. mới 17 tuổi, là một cầu thủ tiềm năng đang bước những bước đầu tiên trong sự nghiệp bóng đá. Mỗi ngày, chừng 5 giờ chiều, sau giờ tập luyện, anh đều đến với tôi.
Ngày nào cũng như vậy, suốt ba năm. Tôi bị anh thu hút đến nỗi mất cả khả năng suy nghĩ. Tôi âm thầm hủy các show diễn đi Mỹ, Úc, Canada... vì không thể xa anh.
Anh gần như không biết điều đó bởi tôi không nói, tôi sợ anh nặng lòng, tôi chỉ muốn mỗi ngày bên anh đều vui vẻ trọn vẹn.
Chỉ cần nhìn thấy anh, lòng tôi đã ngân lên những giai điệu ngọt ngào đầy xúc cảm. Đứng trên sân khấu, nhìn xuống hàng ngàn khán giả, tôi chỉ nhìn thấy anh.
26 tuổi, tôi đã có tiền bạc, sự nghiệp, danh tiếng, song tất cả đều không quan trọng với tôi bằng Đ.Đ.. Tôi xem anh “là Một, là Riêng, là Thứ Nhất”[]. Chỉ cần có Đ.Đ. là tôi có cả thế giới này. Tôi chỉ cần có vậy.
Năm 2003, gia đình Đ.Đ. gặp rất nhiều khó khăn nên không chu cấp được nhiều cho anh. Một tháng tập luyện, thi đấu cực nhọc vậy nhưng lương của anh chỉ vỏn vẹn 1,5 triệu đồng, thu vén cỡ nào cũng thiếu trước hụt sau. Một hôm, Đ.Đ. tâm sự với tôi:
- Nhiều hôm anh chỉ ăn mì gói cho qua bữa.
- Trời ơi, tập luyện cực mà ăn vậy sao được?
- Nhưng chẳng lẽ ngửa tay xin tiền cha mẹ?
- Anh đừng nghĩ nhiều, Khanh lo cho anh được mà.
- Anh không làm vậy được, sao có thể để Khanh phải lo.
- Khanh yêu anh mà...
Thề thốt
Tôi hỏi Đ.Đ. rằng:
- Anh có sợ tất cả mọi người biết mối quan hệ của chúng ta không?
Anh cầm tay tôi nói:
- Anh sẽ thương Khanh suốt đời dù có thế nào đi chăng nữa.
Anh nói tôi là mối tình đầu tiên và duy nhất của anh. Tôi đã sống bằng niềm vui anh đem lại. Tôi nhận ra cuộc đời từ khi có anh trở nên đáng sống vô cùng.
Tôi cố gắng để mình giống con gái nhiều nhất khi bên anh, đẹp đẽ nhất trong mắt anh để giữ anh, nhưng anh bảo:
- Khanh không cần làm gì thêm nữa cả. Chỉ cần Khanh mãi mãi như thế này anh đã yêu Khanh đến suốt đời.
- Thật không?
- Khanh là mối tình đầu của anh. Chưa ai yêu thương anh như Khanh và anh cũng chưa yêu ai như Khanh.
- Nhưng Khanh không phải là con gái thực sự...
- Điều ấy không quan trọng gì cả.
Tôi mạnh dạn chia sẻ với Đ.Đ. kế hoạch lớn của mình:
- Khanh sẽ chuyển giới.
- Không! Anh không cho phép Khanh làm điều ấy!
- Vì sao?
- Vì Khanh sẽ phải chịu đau đớn, bị tổn thọ và như thế anh sẽ đau lắm.
- Nhưng Khanh yêu anh.
- Khanh phải nhớ, anh yêu Khanh là bởi con người Khanh, trái tim Khanh. Khanh không được phép làm bản thân mình đau.
Năm 20 tuổi, Đ.Đ. được huấn luyện viên đội C. mời đá. Đ.Đ. vui lắm, nỗi buồn của anh tan biến, anh như hải âu sải cánh trên biển khơi tự do và đầy sức mạnh.
Tôi đi gặp huấn luyện viên của anh, nói về anh, nhờ quan tâm đến anh, tạo điều kiện thuận lợi cho anh phát triển sự nghiệp.
- Chúng ta sẽ đến với nhau bằng cách nào? Khanh sẽ chuyển giới nghe anh?
Đ.Đ. ôm tôi, nói:
- Khanh không cần phải làm gì cả. Khanh hãy tin ở Đ.. Làm sao Đ. chịu nổi khi Khanh phải đổi cả một quãng đời dài để trở thành con gái chỉ vì anh?
Chia tay
Một dịp tết nọ, khi Đ.Đ. chuẩn bị về quê ăn tết, không hiểu sao tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Một cảm giác thắt nghẹn tim.
Tôi quấn quýt bên Đ.Đ. không muốn rời xa. Đ.Đ. đi đâu tôi cũng sợ, nhìn Đ.Đ. xếp quần áo thôi tôi cũng sợ.
Đ.Đ. từ chối nhiều lần lắm, tôi cứ theo Đ.Đ. năn nỉ miết, rồi Đ.Đ. cũng mềm lòng đồng ý cho tôi cùng về quê anh ăn tết. 28 tết, chúng tôi bay ra Hà Nội.
Anh của Đ.Đ. lấy xe hơi đón hai chúng tôi rồi chở đến Hải Phòng luôn vì đêm đó tôi hát ở bar Hoàng Gia để kiếm tiền xài tết.
Bốn giờ sáng ngày mùng một tết, tôi dậy sớm để chuẩn bị bay vào Đà Nẵng vì có lịch diễn ở rạp Trưng Vương. Tôi đếm tiền hát ở Hải Phòng hôm trước, chia cho anh một nửa, tôi giữ một nửa.
Nhà anh nhỏ lắm, bàn thờ ở giữa, giường ngủ để kế bên, tôi không quá chú ý đến chi tiết đó, nên cứ đếm vậy thôi. Nhưng chính chi tiết này lại bị anh xem như một lý do trọng đại để ruồng rẫy tôi ngay sau đó.
Đến sân bay, vào đến phòng cách ly, tôi nhận được tin nhắn của anh. Anh nói anh thất vọng về con người tôi và muốn chia tay, nói tôi đừng bao giờ liên lạc với anh nữa.
Năm 2009, khi sự nghiệp của tôi gần rơi xuống đáy thì Đ.Đ. vụt sáng thành ngôi sao sân cỏ. Anh vào đội tuyển quốc gia, chính thức trở thành một trong những cầu thủ sáng giá.
Một năm sau nữa, Đ. nhận được mấy tỉ đồng tiền chuyển nhượng và bắt đầu lấn sân sang kinh doanh. Sự nghiệp của anh có vẻ rất êm đẹp, thuận lợi. Chỉ có tôi cứ mãi lặn ngụp trong nỗi đau của mình.
Em trai Đ.Đ. thấy vậy, nói:
- Anh Đ. không tệ đến vậy đâu. Anh Hai cấm anh ấy yêu Khanh. Khanh là đàn ông, làm sao anh ấy yêu được?
Mối tình ba năm với Đ.Đ. trở thành một đoạn đường tình đẹp đẽ nhất thời thanh xuân mà tôi có được.
Dù sau đó là hơn mười năm tôi vật vã trong sự ngóng trông đến mỏi mòn tuyệt vọng ngày anh trở lại, tôi vẫn thấy đó là những tháng ngày đắm say hạnh phúc nhất của một thời tuổi trẻ.
Chuyện tình tôi với Đ.Đ. tan vỡ khiến tôi rơi vào vực tối đời người, nhưng đó cũng là bước ngoặt lớn nhất để tôi quyết tâm trở thành con gái.
Trái tim không bình thường Ngày 2-12-2006, vì tình yêu với Đ.Đ., tôi làm live show Trái tim không bình thường nhằm công bố giới tính thật. Live show được tổ chức tại nhà thi đấu Phan Đình Phùng (Q.3, TP.HCM). Tại live show này, tôi sẽ mỉm cười công bố: nam ca sĩ điển trai, nổi tiếng, giọng hát đầy nội lực sẽ biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này, thay vào đó là một con người khác, là một cô gái, và cô ấy sẽ tiếp tục cống hiến cho nghệ thuật. Tôi mời êkip của Hong Kong thực hiện live show này với số tiền đầu tư trên 3 tỉ đồng. Tôi không kêu gọi tài trợ như những live show khác bởi ý nghĩa riêng tư của nó. Live show Trái tim không bình thường bị lỗ hơn 2 tỉ đồng. |
____________
Kỳ tới: Quyết tâm chuyển giới
* Kỳ 1: Từ Lâm Chí Khanh đến Lâm Khánh Chi: Giấc mơ 'công chúa' * Kỳ 2: Từ Lâm Chí Khanh đến Lâm Khánh Chi: Vào nghề * Kỳ 3: Từ Lâm Chí Khanh đến Lâm Khánh Chi - Trong ánh hào quang |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận