07/10/2007 04:04 GMT+7

Truyện ngắn 1.200: Câu chuyện không rõ hồi kết

Truyện 1.127 chữ của  LÊ THÙY VÂN
Truyện 1.127 chữ của  LÊ THÙY VÂN

TT - Có người đàn bà sống ở túp lều nhỏ mé sông. Người ta cứ thấy bà đi dọc sông. Im lặng. Ánh mắt vô hồn. Dáng nhỏ thó, xiêu vẹo. Bà cứ lặng lẽ đi, sớm sương, nắng rát, hoàng hôn.

9bkxl21a.jpgPhóng to
Nghe đọc nội dung toàn bài:

Có lúc tưởng chừng như cái thân hình tiều tụy kia đổ ụp bên sông, nhưng rồi như có một sức mạnh vô hình bà vẫn đi. Không ai hiểu vì sao? Không ai hiểu tại sao? Cái bóng ấy cứ lặng lẽ dọc con sông hun hút vô tận kia…

Cho đến một hôm câu chuyện được hé mở...

…Nơi một làng gần chợ Vẹo có người đàn ông góa vợ và người đàn bà góa chồng. Căn nhà cũ, bàn gỗ mọt đục gãy chân không chủ băng bó, chiếc máng hứng nước đặt ở chái, lóc tóc từng giọt khi mưa, cái gáo dừa, vại nước chỏng chơ góc vườn.

Người đàn bà tựa liếp, thỉnh thoảng đưa mắt hắt sang bên kia hàng rào nơi người đàn ông ngồi trên chõng gỗ, rít từng hồi thuốc lào, khói thuốc lào cuộn tròn lăn xa. Gặp gió nam thì ra cánh đồng, gặp gió tây bắc thì vào chuồng lợn, gặp gió đông thì ngân ngấn cánh mũi người đàn bà. Bây giờ gió đông. Người đàn bà khẽ ho một, người đàn ông ông ổng ho mười. Những tiếng ho sặc sụa. Con vện nâu chui qua hàng rào lúc bên này lúc bên kia, tự hỏi: hay là họ đánh tín hiệu cho nhau?

Những đêm hè, chiếc giường người đàn bà nằm cảm giác như có những đốm lửa tứa ra. Người đàn bà trằn trọc lăn mình bên này qua bên kia. Đôi vú căng nứt, tròn đầy, trễ nải... Người đàn ông ngồi bên bậc cửa, cởi trần. Đôi mắt người đàn bà hút vào kẽ hở của những thớ thịt rám nắng... Bên này tiếng thở dài một, bên kia tiếng thở dài mười. Con vện nâu lại chui qua hàng rào lúc bên này lúc bên kia, lại tự hỏi: hay là họ đánh tín hiệu cho nhau?

***

Mụ Tư góa, ba con, ưa chuyện nhất làng, miệng nhai trầu nhỏm nhẻm.

- Tôi hỏi khí không phải, thế nhà chị thủ tiết chồng được mấy năm rồi nhể?

- Gần năm năm ạ.

- Nhanh quá. Tôi cũng vậy, thấm thoắt ở giá gần 20 năm rồi. Cực chẳng đành. Vù một cái là hết một đời thôi (mụ Tư thở dài). Thằng cha Ngạn vợ chết cũng lâu rồi nhể? Nghe nói nhà chị cứ dúi mắt chúi mũi vào con vện nâu chui qua hàng rào... Cẩn thận kẻo miệng lưỡi… (nhìn người đàn bà thăm dò).

Người đàn bà mặt đỏ lên. Im lặng.

- Nói khí không phải, nhà chị đang ở độ tuổi hừng hực xuân. Nhưng đời cánh đàn bà ở cái làng Vẹo này là vậy.

- Dạ, thưa em hiểu.

Mụ Tư đi. Người đàn bà ngồi thừ im lặng. Đôi mắt trống không vô hồn nhìn mấy cái quần sờn đứt cúc ở cái chỗ "rắc rối" mà người đàn ông tên Ngạn vắt lên hàng rào ý chừng nhờ đơm hộ. Người đàn bà đến bên hàng rào, cầm chiếc quần rồi chạy tót vào nhà đóng sầm cửa lại. Qua một lùm cây mụ Tư nhìn, miệng đẩy đưa miếng trầu, nhổ một bãi nước miếng nhờn nhợt đỏ: "Đồ rửng mỡ. Bà ở vậy gần 20 năm khi xuân hơ hớ còn chẳng nhằm nhò gì, chứ cái ngữ ấy chưa sạch hơi chồng mà đã đòi đèo bồng thêm bước nữa...".

***

Hôm sau tin cái lỗ hàng rào mà con vện nâu thường chui qua được khoét rộng ra lan khắp thôn cùng ngõ hẻm. Miệng thế độc.

Chính chuyên chồng chết thì thờ

Không chính chuyên cứ cạo cái lờ bôi vôi.

Lê bước về nhà. Mặt người đàn bà tái sậm. Quăng chiếc rổ đựng mấy thứ linh tinh mới mua ở chợ vào một góc. Người đàn bà đứng tựa vách từ từ ngồi xuống. Nước mắt chảy. Khi ráo nước mắt, người đàn bà chợt vùng dậy lấy cái rổ bịt cái lỗ rào to tướng.

***

Rồi một ngày mưa, chẳng biết là đầu hạ hay cuối hạ, vì đã lâu rồi người đàn bà không còn biết đến khái niệm của thời gian. Nhìn cái ao sen trước nhà hoa sen tàn lụi, người đàn bà bỗng rùng mình lướt nhìn mình… Tiếng người đàn ông đột ngột vang lên:

- Đi!

Im lặng. Tiếng của những chú ễnh ương ưỡn lên trong mưa.

- Đâu?

- Đến nơi chỉ có tôi và đằng ấy.

Im lặng.

Con vện nâu bỗng sủa oang, hình như có kẻ rình...

Gà chưa gáy, mưa còn nặng hạt. Dân làng Vẹo mê mệt chìm trong giấc ngủ. Có hai chiếc bóng lẫn vào đêm. Họ lên một chiếc bè nứa vượt sông. Họ nghe đâu đó có tiếng chó sủa. Bè vẫn trôi cho kịp ra giữa dòng. Và rồi khi bè trôi ở một quãng xa cái làng Vẹo lắm rồi, để tránh nước xiết người đàn ông cho bè kè mạn bờ hơn. Lại nghe được tiếng chó sủa, tiếng sủa quen quen. Người đàn bà nhìn vào bờ, thật kỳ lạ, con vện nâu đã chạy theo bên bờ để đuổi bằng được chiếc bè. Người đàn bà bật khóc.

Người đàn ông bảo: "Để tôi đưa bè vào bờ đón nó!". Và rồi số phận như định đoạt, cách bờ độ trăm mét, bè đột ngột lọt vào vùng nước xoáy khủng khiếp. Người đàn ông và người đàn bà cùng bị hất xuống dòng nước. Người đàn ông thấy người đàn bà đang giãy giụa trong dòng nước xiết, ông gồng mình bơi lại. Cả hai vật lộn với nước xiết. Người đàn ông hiểu rằng chỉ còn một chọn lựa, ông gắng hết sức đẩy người đàn bà thoát ra khỏi vòng xoáy để rồi sức tàn lực kiệt ông bị dòng nước cuốn đi...

***

Thế rồi, người đàn bà được một gã bán thịt chó bên sông đưa cây sào ra cứu. Gã đã từng đi buôn chó ở chợ Vẹo nên biết bà - người đàn bà có nhan sắc ở làng Vẹo. Gã bảo gã sẽ im cái mồm coi đây là bí mật sống để bụng chết mang theo nếu bà, hoặc ngủ với gã một đêm, hoặc cho gã con vện nâu để thịt...

Câu chuyện dừng lại ở đó và mãi mãi không ai biết được người đàn bà đã chọn điều gì.

Truyện 1.127 chữ của  LÊ THÙY VÂN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên