Em nhỏ khám bệnh tại khoa hô hấp Bệnh viện Nhi đồng 2 (Q.1, TP.HCM) - Ảnh: DUYÊN PHAN
Hằng ngày tôi vẫn thường đọc đâu đó trên Facebook hay những trang mạng khác về những vụ việc cướp giật, móc túi... xảy ra ở nơi đây.
Tôi đã từng nghĩ tôi không đến thành phố đâu, sợ lắm! Thế nhưng, khi tôi không muốn đến thì cuộc sống lại đưa đẩy tôi phải đến. Tôi đến thành phố để chữa bệnh cho con.
Khi biết tin tôi đưa con lên TP.HCM chữa bệnh thì mẹ tôi - người chưa từng đến Sài Gòn - mỗi ngày gọi điện cho tôi mấy lần chỉ vì lo lắng tôi sẽ gặp người xấu nơi đất khách.
Tôi vẫn thường nghe kể về taxi thành phố này. Nếu không thuộc đường, tài xế sẽ đi lòng vòng mãi mới đưa mình đến nơi cần đến. Quả thực, tôi cũng có phần lo lắng. Thế nhưng, Sài Gòn chẳng phải vậy!
Gia đình tôi đi từ sân bay về Bệnh viện Nhi đồng 2 hết 120.000đ. Trên đường đi, tôi ngớ ngẩn hỏi bác tài: "Từ đây về bệnh viện xa không bác?". Bác tài xế mỉm cười: "Hai mẹ con chỉ cần chớp mắt một cái là đến đó mà!".
Đến nơi, tôi nhìn đồng hồ, 6km. Bác tài xế đưa tôi tiền thừa kèm chai nước lọc: "Cháu cầm mà uống kẻo bồng bế con nhỏ thế kia, đi mua vất vả!". Ơ! Đâu có như người ta vẫn đồn kháo nhau về taxi Sài Gòn!
Khi đang bế con từ cổng bệnh viện vào khu khám bệnh thì tôi nghe tiếng gọi giật lại từ phía sau, bác tài xế Grab chìa về phía tôi chiếc mũ vải và bảo "Che cho thằng bé, kẻo nắng!".
Chị Châu, người có con cùng phòng bệnh với con tôi, nhà ở đây. Những lúc người nhà chị lên đổi ca trông con cho chị về nhà, chị lại hỏi "Trong phòng ai cần gì không, để tôi mang lên!".
Gần hai tháng cùng con ở bệnh viện, chúng tôi chia sẻ với nhau từ hộp cơm, chai nước lọc đến chỗ nằm cho con khi phòng bệnh quá tải. Hai tháng, thời gian không dài nếu nói là được sống ở TP.HCM nhưng không phải là ngắn ngủi với những ai phải sống ở bệnh viện.
Những gì đọng lại trong tôi về Sài Gòn là tình người, sự đùm bọc, sẻ chia... mà bây giờ, khi rời xa Sài Gòn về với quê hương mình, mỗi lúc có dịp tôi vẫn thường nói với bạn bè, người thân tôi rằng "Người Sài Gòn quá đỗi ấm áp!".
Sài Gòn trong tôi là chai nước lọc ngọt mát giữa trưa nắng của bác tài lái taxi. Là hộp cơm nóng hổi, thơm ngon kèm theo nụ cười ấm áp nghĩa tình của những tấm lòng nhân ái trao gửi nơi cổng bệnh viện trong suốt những tháng ngày tôi cùng con ở lại bệnh viện.
Là câu nói rất đỗi gần gũi của chị vừa mới quen trên cùng chuyến bay từ Pleiku xuống Sài Gòn: "Đêm nay hai mẹ con đã có chỗ nào nghỉ chưa, hay là về nhà chị!"…
Thế đấy, làm sao tôi có thể không yêu thành phố này cho được?! Mà khi đã lỡ yêu Sài Gòn rồi tôi lại thấy thương Sài Gòn bao nhiêu, bởi Sài Gòn lúc nào cũng như phải gồng lên để bao dung, đùm bọc hết thảy. Quá tải người. Quá tải xe. Quá tải khói bụi…
Trong gần một tháng trời con tôi nhập viện tại khoa tim mạch Bệnh viện Nhi đồng 2, hằng ngày phải chứng kiến cảnh các con 3-4 đứa chung 1 giường bệnh, phải kê giường hành lang… mà vẫn không đủ chỗ.
Bác sĩ chưa xong bệnh nhân này thì bệnh nhân khác lại cần... mà tôi lại ước: Giá như tỉnh lẻ nơi tôi sống có thể san sẻ bớt cho thành phố này một chút thôi những chật chội, những gấp gáp, quá tải...
Mong tiếp tục nhận được bài viết của bạn đọc
Tính đến ngày 17-3, địa chỉ email saigon@tuoitre.com.vn của cuộc thi viết "Sài Gòn bao dung - TP.HCM nghĩa tình" đã nhận được 170 email của bạn đọc khắp mọi miền đất nước cũng như ở nước ngoài gửi ảnh, bài viết về dự thi.
Báo Tuổi Trẻ cùng đơn vị đồng hành Hyundai Thành Công trân trọng cảm ơn sự nhiệt tình hưởng ứng cuộc thi và mong tiếp tục nhận được những bài viết từ bạn đọc.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận