Có thù hằn thì con tôi cũng không sống lại được. Là mẹ nên tôi hiểu được cảm giác của mẹ bị cáo. Bà ấy cũng chẳng vui sướng gì khi con mình giết người, nên tôi tha thứ cho bị cáo coi như giải thoát cho nỗi lòng đau đớn lâu nay của mình.
Bà T. (mẹ bị hại)
Những nỗi đau dồn nén bà cất lên thành tiếng: "Cha mẹ phải sống tuổi già như thế nào đây khi vắng con!?". Con trai của bà Đà là bị cáo Lê Chính Nghĩa (23 tuổi, ngụ huyện An Minh, Kiên Giang). Sau khi giết người tình của "vợ hờ", Nghĩa bỏ trốn đến tháng 5-2018 thì bị bắt giữ.
Nỗi lòng cha mẹ
Buổi sáng, ghế đá sân TAND tỉnh Đồng Nai có một cặp vợ chồng già đang đùn đẩy cho nhau gói xôi. Chiếc túi đã cũ của họ lỉnh kỉnh những gói mì và vài bộ quần áo. Hỏi chuyện mới biết họ là cha mẹ bị cáo Nghĩa.
Bà Đà nói mình đi thăm con trai hôm nay bị đưa ra xét xử. Số mì gói và quần áo cũ ông bà đem theo để gửi vào trại giam cho con. Từ Kiên Giang, đêm qua ông bà đã bắt xe đi lên Đồng Nai cho kịp giờ xử.
Năm 2013, Nghĩa yêu một phụ nữ đã có gia đình cùng quê ở Kiên Giang. Vì điều kiện kinh tế khó khăn nên Nghĩa nói cha mẹ cho lên Đồng Nai lập nghiệp và hứa khi có tiền sẽ gửi về phụ giúp cha mẹ. Cứ khoảng vài tháng hoặc nửa năm, Nghĩa về thăm cha mẹ một lần. Bẵng đi mấy tháng không liên lạc thì ông bà nhận được tin Nghĩa là thủ phạm giết người rồi bỏ trốn.
"Tôi như chết lặng vì thường ngày con tôi rất ngoan hiền, chưa từng gây thù chuốc oán với ai cả. Từ lần đó, vợ chồng tôi cũng chẳng biết con mình ở đâu, còn sống hay chết" - nói tới đây, nước mắt bà Đà chảy dài trên gò má với nhiều nếp nhăn.
Bà đưa tay quệt nước mắt: "Nhà chúng tôi nghèo lắm. Từ khi con bị bắt đến nay chúng tôi chưa thăm con được, nhớ lắm nhưng vợ chồng già có tiền đâu mà đi. Con dại cái mang thôi".
Mối tình ngang trái
Chiếc xe bít bùng đỗ xịch ngay giữa sân tòa, Nghĩa bước xuống xe, nước da trắng nhợt trong chiếc áo màu xanh dương. Đưa mắt nhìn cha mẹ, rồi Nghĩa đi vào hàng ghế dành cho bị cáo.
Ngày ấy ở quê, thấy N.T.L. (23 tuổi) có chồng và 2 đứa con nhưng hôn nhân không trọn vẹn, nửa đường "gãy gánh", cảm thông hoàn cảnh, Nghĩa đã đem lòng yêu L., rồi quyết định cùng chung sống với nhau, nuôi 2 con riêng của L..
Một thời gian sau, nghe bạn bè rủ lên Đồng Nai lập nghiệp nên Nghĩa bàn với L. gửi con cho bà ngoại, rồi dắt díu nhau đến xã Hố Nai 3 (huyện Trảng Bom, Đồng Nai) thuê nhà ở đi làm thuê.
Cứ nghĩ khi có công việc và thu nhập ổn định thì họ sẽ vun đắp được tổ ấm của mình. Cho đến tháng 4-2015, giữa họ xảy ra cãi nhau vì Nghĩa sinh lòng ghen tuông khiến L. bỏ nhà ra đi. Chia tay Nghĩa chưa được bao lâu, L. có người yêu mới. Trớ trêu thay, người đó không ai khác mà chính là người bạn của Nghĩa là Đồng Anh Tuấn (ngụ xã Hố Nai 3).
Trưa 24-4-2015, hay tin L. đang vui bên tình mới, Nghĩa tìm gặp năn nỉ quay lại với mình nhưng không được nên buồn tình uống rượu. Đến khuya, khi đã chếnh choáng hơi men, biết L. đang ở cùng Tuấn trong chòi rẫy, Nghĩa thủ sẵn dao tìm đến.
Bước vào chòi rẫy, thấy Tuấn và L. đang nằm ngủ chung trên giường, trong cơn cuồng ghen Nghĩa cầm dao đâm liên tiếp vào người "tình địch" đến lúc nạn nhân tử vong, rồi dắt L. bỏ trốn.
Nghĩa trốn lệnh truy nã, dắt theo L. ra đảo Phú Quốc, thay tên đổi họ rồi sống bằng nghề đánh bắt cá trên biển. Sợ bị phát hiện nên Nghĩa hạn chế vào đất liền. Nhưng "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát", tháng 5-2018 Nghĩa bị bắt giữ.
Tha thứ
Tại phiên tòa, bị cáo Nghĩa khai rõ ràng từng chi tiết ngày xảy ra vụ án trong sự ghen tuông và trong cơn say. Mỗi tình tiết Nghĩa khai ra như từng mũi dao cứa vào trái tim mẹ bị hại là bà T.T..
Bà T. nói: "Tôi đau đớn đến nghẹn lòng nhưng biết làm sao bây giờ. Chồng tôi không dám đến tòa vì sợ khi nhìn thấy Nghĩa sẽ tức giận mà làm càn. Còn tôi thì muốn nghe rõ vụ án để hiểu được vì sao con tôi chết".
Bà T. kể ngày anh Tuấn bị giết cũng là lúc con gái lớn của bà lấy chồng. Hôm đó, sau đám cưới, Tuấn rủ một số bạn bè vào rẫy chơi và xảy ra vụ án đau lòng này.
Mang nỗi đau mất con nhưng bà T. luôn tỏ rõ là người phụ nữ khoan dung và độ lượng trước hoàn cảnh của cha mẹ Nghĩa. Trong suốt phiên tòa, bà luôn yêu cầu tòa cho bị cáo được hưởng mức án nhẹ để sớm về chăm cha mẹ.
"Có thù hằn thì con tôi cũng đâu thể sống lại được. Là mẹ nên tôi hiểu được cảm giác thương con của mẹ bị cáo. Bà ấy cũng chẳng vui sướng gì khi con mình giết người nên tôi tha thứ cho bị cáo, coi như giải thoát cho nỗi lòng đau đớn lâu nay của mình" - nói xong bà T. ngồi xuống, nắm lấy tay bà Đà với ánh mắt cảm thông.
Kết thúc phiên tòa, tòa tuyên Nghĩa 20 năm tù. Khi chiếc xe bít bùng đã khuất giữa dòng xe cộ, tiếng còi hú vẫn còn văng vẳng thì giữa cái nắng chói chang nơi sân tòa, hai người mẹ vẫn đứng lại để nói với nhau những câu xin lỗi và thứ tha.
Hội đồng xét xử nhận định bị cáo quá sai khi yêu mù quáng và giết người một cách điên cuồng, coi thường pháp luật và mạng sống của người khác. Điều đáng trách nhất của bị cáo chính là dù bị hại đã quỳ gối van xin nhưng vẫn bị đâm nhiều nhát. Sau đó, lo sợ bị hại chưa chết sẽ trả thù, bị cáo còn quay lại đâm thêm một nhát chí mạng khiến bị hại tử vong.
"Bị cáo còn khống chế bắt chị L. phải đi theo mình bỏ trốn. Mang tên Chính Nghĩa nhưng bị cáo lại sống một cách rất bất nghĩa" - vị chủ tọa nhắc nhở.
Nghe đến đây, nước mắt bị cáo lăn dài trong sự hối hận muộn màng. Trong tiếng nấc nghẹn, bị cáo nói: "Con biết con đã sai quá nhiều rồi. Con xin gia đình anh Tuấn tha thứ".
"Là người mẹ, tôi hiểu bà ấy cần con" TT - Ở phiên tòa xét xử vụ án giết người này, lòng vị tha của nạn nhân - một bà cụ ở tuổi gần đất xa trời - đã làm kẻ thủ ác phải khóc òa trước vành móng ngựa.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận