Phóng to |
Ảnh: ROD |
Từ ngày xa những kỷ niệm, những ký ức bám theo đôi mắt hao gầy, qua những mùa thương nhớ... Một ngày em chợt nhận ra sắc nắng vàng thêm bên ngoài khung cửa. Nhắm mắt và em mơ về một điều gì đó...
Em có ngỡ ngàng về màu nắng ấy? Em có nheo mắt trước những vạt nắng ấy không? Đừng em! Đừng đưa bàn tay lên che những vệt nắng mới, sau những cơn mưa. Em biết không? Hãy cứ để nắng ùa vào bàn tay nhỏ bé, nắng sẽ sưởi ấm sau những đêm cô đơn giá rét. Nắng sẽ làm hồng bàn tay em, và rồi em sẽ chẳng còn buồn vì có những màu nắng rực rỡ bên trời...
Ngoài kia đường phố vẫn đông đúc, và em xem, trong cái nắng dưới hàng cây ấy, lung linh tới mức làm em nhận ra trái tim mình đã bừng tỉnh sau rất nhiều ngày vùi vào xưa cũ. Đó là những ngày xưa khi em biết yêu ánh mắt ai qua từng tia nắng. Cả bầu trời trong mắt người... ngày xưa!
Đã qua rồi em à! Đã rất lâu, nắng đọng trên nụ cười của em thành những xuyến xao. Đã rất lâu, nắng mang cho em những ánh nhìn long lanh tinh nghịch. Và em, đừng vuốt tóc nhé, đừng cười nhiều như thế. Nắng sẽ dỗi hờn vu vơ đấy... Hay em cứ là em như ngày xưa đi, như những giọt nắng hồn nhiên ấy. Hồn nhiên đến, hồn nhiên đi... Em cứ là tia nắng dễ thương vậy đó. Nghe em...
Một ngày nào đó nắng đã rơi trong đôi mắt ai cười, từng giọt nắng long lanh long lanh... Nắng bỗng rực trên vai em làm anh xao xuyến phút giây gặp gỡ. Làm sao em biết được, nắng có vàng nơi ấy không em? Ngày xưa như đã quá xa xăm...
|
Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận