15/12/2015 13:33 GMT+7

“Mộng du bằng cấp”

TRỌNG THỨC
TRỌNG THỨC

TT - Con trai đầu của tôi có bằng thạc sĩ kinh tế hẳn hoi, nhưng vẫn nằm dài ăn bám bố mẹ tới gần ba năm nay. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu trong sự thua cuộc của con, theo tôi nghĩ, là do con quá sĩ diện bằng cấp.

Sau nhiều lần bị đánh trượt trong các cuộc xét tuyển của các công ty, tập đoàn lớn nhỏ, tôi khuyên con nên dẹp bỏ bớt tiêu chí cá nhân đi, rằng cứ kiếm được việc thì chịu khó làm, chấp nhận mức lương đủ sống, rồi tích lũy kinh nghiệm, phấn đấu dần dần. Nhưng con lại không nghĩ thế, và rồi mỗi lần nghỉ việc, con lại nằm ở nhà... chờ thời, như lời con hay nói.

Lần nào thất bại con cũng nói: “Chỗ làm ấy lương lậu chết đói, nên con chả ham”. Con cứ “mộng du bằng cấp” như vậy. Suốt ngày con kêu ca buồn chán, thất vọng về xã hội khắc nghiệt, rằng thời buổi này kiếm được việc làm đúng chuyên môn, xứng đáng với bằng cấp khó như mò kim đáy bể.

Có lần con nói: “Ngày còn là sinh viên, con cứ ngỡ tốt nghiệp có tấm bằng loại giỏi thì tha hồ được lựa chọn, mời chào. Nhưng ra trường đúng là không phải như con từng nghĩ bố ạ”. Con nói thế, nhưng nhất định không chịu làm công việc không như ý, bởi lý do “sợ mất mặt” vì có bằng thạc sĩ mà phải làm mấy việc đó thấy... nhục!

Sự ảo tưởng và kén chọn, theo tôi nghĩ, là căn bệnh không chỉ con tôi mắc phải, mà là bệnh chung của một bộ phận người trẻ tuổi.

Tôi luôn khuyên con thà làm một anh nhân viên còn hơn làm anh thạc sĩ, chỉ biết nằm nhà ôm tấm bằng loại giỏi của mình và ấp ủ những dự định chẳng thể thành hiện thực. Con lại có suy nghĩ ngược lại, rằng có bằng cấp thì rồi cũng sẽ có ngày được ngồi vào vị trí ngon, xứng tầm.

Sự ngộ nhận về khả năng của mình đang đánh bại con từng ngày. Con đề cao tấm bằng mà quên mất việc tu chí, rèn giũa, tiếp thu. Mỗi ngày con ngủ dậy lúc 9g sáng, rồi ôm máy tính ở nhà để “chờ thời”, khiến người cha như tôi khá là nóng ruột. Vì hiếu thắng, lúc nào cũng muốn làm một công việc oai, thu nhập cao ngất ngưởng nên chẳng công ty nào con trụ được quá ba tháng. Con không biết mình là ai, nên chẳng khác nào tự đào hố chôn mình là vì thế.

Cứ với tư duy chê việc, vừa “chảnh” vừa “khệnh khạng” thế này, tôi băn khoăn, lo lắng không biết đến bao giờ con trai đầu của tôi mới ổn định được công việc.

TRỌNG THỨC
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên