08/04/2019 07:20 GMT+7

Chuyện một tình yêu không hề buồn

Truyện ngắn 1.200 chữ của ANNA PHƯƠNG
Truyện ngắn 1.200 chữ của ANNA PHƯƠNG

TTO - M bảo: - Anna, bạn lấy tớ nhé? Tớ yêu bạn.

Chuyện một tình yêu không hề buồn - Ảnh 1.

Minh họa: Nguyễn Trương Quý

- Ừm. Không phải bao giờ yêu nhau cũng lấy được nhau. Quan trọng nhất, lúc ở bên nhau vui là được rồi.

Nói xong, mình ôm M. Chúng mình cứ ngồi như thế phải đến mấy phút. Mấy phút này trong tổng cộng thời gian hai đứa mình có với nhau phải bằng cả tháng của một đời người bình thường. Bạn đã bao giờ ôm ai một lần dài cả tháng trời chưa?

Mình gặp M lần đầu tiên vào ngày Xám. Vào ngày Xám thì tất cả mọi thứ đều màu xám. Những tòa nhà im lìm. Bầu trời. Những cây không lá. Mắt những người lướt qua. Và những đám mây trôi ngang đầu mình.

Thật ra những ngày Xám cũng bình thường thôi. Xám chỉ là một gam màu trong cả hộp chì 12, 24, 48 hoặc hàng trăm màu khác nhau. (Những hộp chì ít màu thì có thể không có màu xám).

Vậy đó, hôm ấy là ngày Xám. Mình mặc cái áo dạ xám, ngồi trên chiếc ghế băng xám, trong khu vườn xám, nhìn lên bầu trời xám qua những cái cây màu xám. 

Thưa thớt có người qua lại như những cây bút chì xám di chuyển theo một bàn tay vô hình. M chạy qua khu vườn xám, và không hiểu sao tự dưng dừng bên mình, chẳng chào gì, nói luôn:

- Tớ mới mua một cái ôtô đấy.

Mình rời mắt khỏi bầu trời, nhìn vào mắt kẻ khoe của. Mắt phải đã hỏng, bị băng lại. Mắt trái lớn, con ngươi màu nâu nhạt, hơi có ánh vàng. Rất trong. Dường như ý nghĩ của người đối diện có thể đi qua vùng nâu dịu trong suốt ấy như đi qua một khoảng sáng muộn.

- Ai tặng bạn ôtô thế?

- Không. Tớ tự mua bằng tiền của tớ đấy.

- Oách nhỉ. Ôtô màu gì?

Thế là chúng mình quen nhau.

Mình không ham ôtô, nhưng mê kiểu đàn ông chủ động và không lắt léo. Rất tự tin, mạnh mẽ. Mê rồi thì nhìn đâu cũng thấy người ta đẹp. 

Chiều cao bằng nửa mình và cách nhau mấy chục tuổi, chả sao. Răng cửa rụng hở huếch hở hoác, chả sao. Lông mi chả còn sợi nào và tóc bị hói hết, chả sao. Mông xệ, bụng phệ, chả sao.

Đến khi người gầy tóp, má hóp lại, hàm nhô ra, mặt xám bợt, chả sao. Vẫn thấy rất đẹp. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một cái cây tơi tả sau bão, hay một cọng hoa cằn cọc bám trên nền đất bạc phếch sau trận nóng hạn đẹp thế nào chưa?

Hễ lúc nào có thể là M lại đòi gặp mình. Thường bọn mình đọc sách, vẽ với nhau, hoặc ra vườn chơi. Vườn mùa đông rét mướt âm u, nhưng M cứ kéo mình sục sạo không ngừng. Đôi lúc mình đâm hơi tin, cứ đi miết thế có khi sẽ tìm thấy một mảnh nắng con con trong bụi cây hay dưới hòn sỏi nào đó.

Một hôm, M bảo: "Đêm qua tớ không ngủ được. Tớ vẽ với cậu mãi. Trong đầu ý". Thế là bọn mình nói chuyện, đôi khi cãi cọ nhau chút, về những "bức tranh vẽ trong đầu". Có phải hai chúng mình đã tạo nên một trường phái hội họa không?

Rồi M không nhìn thấy được nữa. Thi thoảng M vẫn được ngồi xe đẩy ra vườn chơi. Vườn không có nắng và cũng chẳng có chim, hầu như ngày nào cũng lê thê mưa lạnh. 

M không chạy loăng quăng được, thường ngồi yên trên xe, nghiêng đầu ngước lên trời như cố nghe ngóng điều gì. Thời gian sau này, M chỉ còn nằm trên giường. Thỉnh thoảng mình đến ngồi cạnh M, đọc mấy trang sách, vẽ nhì nhằng gì đó. Khi không thể đến thăm M, mình vẽ nhì nhằng trong đầu.

Một ngày trong khoảng thời gian mình không thể đến thăm M được, M đi.

Như khi đến, M đi mà không chào mình.

Từ khi M đi, mình vẫn thỉnh thoảng đọc sách, vẽ, ra vườn chơi cùng M. Theo kiểu "của chúng mình". Nghĩa là "trong đầu ý". Nhưng hôm nay tự dưng mình nhớ ra mình phải nói to lên là mình nghĩ đến M. Vì, có một hôm, M hỏi:

- Anna, bạn cũng như tớ, cũng sẽ chết, phải không?

- Ừ, đúng rồi. Tất cả mọi người đều sẽ chết. Chỉ là sớm hay muộn hơn chút thôi.

- Tớ không muốn chết. Khi nghĩ đến cái chết, bạn có buồn không?

- Cũng có lúc. Nhưng khi nghĩ về cuộc sống, tớ nhiều lúc cũng thấy rất buồn.

- Thiên đường có thật không?

- Hem biết. Chưa thấy bao giờ luôn.

- Nếu thiên đường không có thật thì chết xong mình sẽ đi đâu?

- Tớ lười lắm, chả muốn đi đâu nữa. Nhưng ví dụ, bạn có thể ở trong suy nghĩ của ai đó mỗi khi họ bất chợt nghĩ đến bạn.

- Nếu không ai nghĩ đến thì tớ sẽ ở đâu? Mẹ tớ chết rồi. Bà thì bảo bà già lắm, cũng sắp chết và sẽ gặp lại tớ ở thiên đường. Nhưng tớ không chắc. Từ khi tớ vào đây bà còn không đến thăm được mà.

- Tớ sẽ nhớ đến bạn.

- Làm sao chắc được có ai đó nghĩ đến mình? Nếu bạn nghĩ đến tớ thì phải nói ra cho tớ biết nhé.

Đấy, vì thế mà hôm nay mình muốn nói to lên là mình nghĩ đến M.

M ạ, chúng mình nói tiếp chuyện hôm trước nhé. Thiên đường ý mà, mình chưa nhìn thấy, nhưng có thể nó vẫn có thật. Kiểu như bố M, M cũng chưa từng nhìn thấy, M thậm

chí còn không biết là ai cũng có một ông bố. Nhưng giống như M đã từng sống hồn nhiên mà không biết đến sự tồn tại của bố, mình có thể chết bình thản mà không cần biết đến sự tồn tại của thiên đường.

Cái chết ý mà, nó là một phần tự nhiên của cuộc sống, cái cuộc sống mà chúng mình lúc chán sợ, lúc yêu thương. Ai rồi cũng chết, thì tại sao người chết lại là không may mắn? Cái chết đã ôm vào lòng bao nhiêu người quan trọng với mình. Trong đó có M. Nên mình không thấy cái chết xa lạ, đáng sợ đâu.

Hôm nay đi qua khu vườn bệnh viện, mình thấy có mấy con chim nhỏ đã bay về rồi đấy. Cây vẫn chỉ toàn cành, nhưng có thể cảm thấy văng vẳng tiếng của bọn lá ríu rít dưới lớp vỏ cây nâu ẩm và ấm trong nắng tháng ba. Như thể có một sân chơi đâu đây mà mắt thường không nhìn thấy, chỉ nghe văng vẳng tiếng lũ trẻ con léo nhéo, chắc có đứa cũng tầm tuổi như M.

Truyện ngắn: Hẹn Truyện ngắn: Hẹn

TTO - Em hẹn khoảng bảy giờ, nghĩa là từ bảy giờ một phút đến bảy giờ năm chín, em chưa từng đúng giờ. Nếu có ai hờn dỗi, em sẽ cười nước đôi, đã bảo khoảng thôi mà. Hẹn chốn nào đây?

Truyện ngắn 1.200 chữ của ANNA PHƯƠNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên