Bạn đứng giữa góc ngã tư trước công viên chiều nhạt nắng, lâu lắc chờ một chuyến taxi, nghe lòng tự nhiên nhẹ nhõm trước tiếng cười của chị.
Dưới chân bạn, những chiếc lá khô nằm sát bên nhau mang lại một vẻ an bình thư thả lạ. Cửa hàng quán xá thưa thớt người, ngỡ như Sài Gòn của những ngày tết. Ừ, tại sao không cho phép mình nhận những phút giây bình yên, cớ chi phải căng lên như một sợi dây đàn?
Đứng đây, gọi mãi chẳng được một chuyến xe, bạn chỉ nghe một sự phiền lòng phủ lấy mình? Một chuyến xe không gọi được, một người đối với mình không thật tốt, một cơn dịch bệnh kéo đến... suy tận cùng đâu phải lỗi ở mình.
Hà cớ chi bản thân khiến mình trở nên nặng nề, mang toàn cảm xúc tiêu cực? Sao bạn không thấy tất cả những vẻ đẹp - vốn dĩ luôn có - đang ở quanh mình nhỉ, thậm chí gần ngay dưới chân...
Lòng chợt biết ơn chị, tiếng cười giòn tan và câu đùa như vết dầu loang mang niềm vui từ chị tỏa sang bạn. Đời mình được gần những người lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan và yêu cuộc sống quả là điều may mắn. Bạn ngẩn ngơ nghĩ đến quyền năng vô hạn của nụ cười của niềm vui trong đời mỗi con người.
Phải yêu thương bản thân đến như thế nào thì mới có thể vui vẻ lạc quan được như vậy. Một sự thương thân có chiều sâu hẳn hoi, tựa như hạt giống chỉ nẩy mầm và tốt tươi trên mảnh đất thật sự màu mỡ nhiều dưỡng chất.
Nếu bản thân không nhận ra niềm vui từ tận trong sâu thẳm lòng mình, thì tất cả những thứ vay mượn khác như lớp phấn son, chỉ có thể là dối người dối mình trong giây phút phù phiếm mà thôi. Và trong suốt hành trình cuộc đời, liệu có mưu cầu nào của mình lớn hơn mưu cầu được vui?
Chị ngồi bên ngoài bancông quán cà phê tận tầng thứ sáu của ngôi nhà với lối kiến trúc khá cổ kính. "Chị cho coi cái này hay lắm!" - chị đón bạn vẫn bằng tiếng reo trong trẻo như trẻ nít, rút trong chiếc túi nhỏ đeo chéo bên vai một túi vải bóng có hình cành mai bung nở hoa vàng rực rỡ, bên trong túi là tờ giấy màu đỏ được gấp cẩn thận.
"Đừng nhìn chị ngỡ ngàng như vậy! Xem này!" - chị cẩn thận lần giở từng nếp gấp của miếng giấy đỏ được xếp nhiều lần theo hình tam giác. AN.
Chữ AN được viết bằng bút lông đen với lối viết của nghệ thuật thư pháp chữ quốc ngữ hiện ra trước mắt bạn trong nét mặt bừng sáng của chị.
"Năm nào chị cũng đến thăm thầy giáo dạy văn hồi cấp 3, cũng gần hai mươi năm rồi em! Mỗi năm thầy tặng chị một chữ. 5 năm nay chị nhận một chữ này. Cưng không?". Bạn lại đăm đắm nhìn chị nâng niu gấp tờ giấy y như lúc mở ra...
Không dưng bạn nghe lòng xốn xang. Bạn nghĩ đến chữ bình an cả đời biết bao nhiêu người đã và đang chông chênh chao đảo tự khấn thầm trong thinh lặng như một câu thần chú.
Chị khấn thầm cho những xúc cảm tình yêu thôi đừng cuốn chị đi hết cuộc tình này đến cuộc tình khác, cuộc tình nào cũng vắt gần trọn năng lượng nơi chị.
Anh khấn cho những cơn ho dài chỉ là sự cảnh cáo của cơ thể vì những đêm thức khuya rít từng hơi thuốc chứ không phải là một dấu hiệu của căn bệnh sinh tử khi con anh đang còn tuổi ăn tuổi lớn.
Rồi bạn, rồi biết bao nhiêu người nữa... Từng ấy mặt người là từng ấy lời nguyện cầu. Có ai không từng có một lời nguyện cầu chỉ mong được an yên vui vẻ?
"Ngày mới an vui em!". Chị thì thầm mà bạn cứ ngỡ chị đã rút chiếc cẩm nang mình trân quý đặt vào tay bạn cũng bằng cả một sự trân quý. Không dưng bạn có ý nghĩ về một phép mầu: chiếc cẩm nang màu đỏ này sẽ được Bụt hóa phép thành hàng triệu gói và đặt vào tay từng người trong cõi nhân gian...
Một chữ AN thôi là đủ cho một ngày mới, một năm mới, là đủ cho một cuộc đời. Phải không?
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận