
Minh họa: ĐẶNG HỒNG QUÂN
1. Bài văn tả bàn tay mẹ mà tôi ra đề tập làm văn cho bọn trẻ thường nhận về những trang viết mượt mà, bay bổng về những bàn tay thon thả, mềm mại, trắng hồng luôn yêu thương và chăm sóc con trẻ.
Thỉnh thoảng tôi bắt gặp một vài đôi tay thô ráp, nứt nẻ từ cảm nhận rất chân thật của các con về người mẹ gánh vác chuyện kiếm miếng cơm manh áo nuôi lớn con thơ. Bàn tay ấy không thon thả mà thô kệch, không mềm mại mà khô khốc.
Mải miết mưu sinh rồi quay về tổ ấm, đôi tay ấy chẳng mấy lúc nghỉ ngơi vì việc nhà đợi người, chờ người.
Thương lắm những bóng hình lặng lẽ nơi gian bếp, ngoài góc vườn, bên hiên nhà góp nhặt gam màu hạnh phúc điểm tô bức tranh gia đình. Những người vợ, người mẹ trong nhà không ngơi tay chăm sóc tổ ấm, nâng niu sửa soạn miếng ăn giấc ngủ và lo toan gìn giữ nếp nhà bao đời nay vẫn vậy. Lặng thầm mà dạt dào yêu thương.
2. Và có bao giờ chúng ta nhìn bữa ăn của đàn bà để rồi thấy thương thật là thương chưa?
Hãy thử đôi ba lần lướt qua một vòng mâm cơm để thấu hiểu tấm lòng của đàn bà! Hãy thử đôi ba lần gắp cho đàn bà miếng thịt ngon, phần lườn cá ít xương để xem cách đàn bà chối đây đẩy nhường chồng con!
Đàn bà mà lấy chồng tự dưng mất hết khẩu vị và sở thích ẩm thực riêng, lạ lắm luôn. Cái giỏ xách đi chợ toàn món chồng con thích. Mâm cơm nhà toàn món chồng con khoái khẩu. Gia vị nêm nếm cũng hợp với thói quen chồng con. Còn thân mình ư, nhìn người thương ngon miệng là vui lây rồi!
Ngồi vào mâm, đàn bà thường ăn chậm nhai kỹ, lắm lúc đưa đũa và vài hạt cơm vào miệng rồi nhẩn nha nhai nhưng chẳng phải õng à õng ẹo làm duyên đâu. Là nhìn đĩa thức ăn nào sắp vơi mà mừng vì chồng con ngon miệng. Là nhường miếng cá miếng thịt ngon cho những yêu thương trước mặt.
Chồng yêu gắp cá, con thương bỏ thịt vào chén, đàn bà lâng lâng hạnh phúc mà ngoài mặt vẫn gắp trả lại rồi vờ bảo thịt béo quá, cá ngậy lắm. Rồi kiên nhẫn gỡ xương cá, bóc thịt cá bỏ vào chén người thương. Còn mình thì rỉa rỉa xíu xiu thịt còn vương lại nơi con cá lật cả hai mặt kia. Vậy là đủ đầy hạnh phúc!
Xoong cơm thừa chút cháy, tô canh còn tí nước. Đàn bà tiếc hùi hụi lại vét cho vào chén để mâm bát sạch mà dọn rửa. Vậy nên thỉnh thoảng ta lại nghe vợ, nghe mẹ chép miệng "Ăn vậy không mập mới lạ". Tiếng thở than nhẹ như gió thoảng qua rót đầy thương yêu vào từng món ăn hợp vị chồng con trong nhà.
Đàn bà lạ lắm à nghen.
Ai bắt mình phải mua món này món kia mà cứ kể lể "chồng thích ăn cái này", "con thích ăn cái kia"? Ai ép mình phải gặm xương nhường thịt cho người ta mà cứ làm như mê mẩn lắm mấy cái đầu cá, mấy khúc xương ít nạc? Ai buộc mình phải vơ mớ cơm thừa canh dư ấy rồi than mỡ bụng dạo này dày lên, cổ bắt đầu có nọng?
Chẳng ai ép uổng gì đâu, chỉ là tự dưng đổi vị, quen thói nhường nhịn rồi cái tính tiết kiệm ẩn vào ánh mắt nhìn thức ăn thừa lại tiếc, tiếc của nên ăn gắng ăn gượng thế đó! Đàn bà mà, đôi khi chẳng sống trọn vẹn cuộc đời của riêng mình mà cứ sống vì chồng, sống cho con! Nên cứ nhìn bữa ăn của đàn bà lại thương đến sóng sánh, chênh chao.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận