25/02/2014 21:00 GMT+7

Bác sĩ chở bệnh nhân trốn một vụ đánh ghen

BS PHẠM VĂN DŨNG
BS PHẠM VĂN DŨNG

TTO - Đây là một câu chuyện có thật. Hồi đó tốt nghiệp bác sĩ được 5 năm, tôi về công tác tại một trạm y tế phía nam thành phố Đà Nẵng.

NmwIx4LS.jpgPhóng to
Hình minh họa - Nguồn: blogspot.com

Cạnh trạm có quán café của chị Lan. Một hôm trong quán xuất hiện một cô gái dáng cao cao. Đó là cô Hà em dâu của chị Lan từ Đaklak mới xuống Đà Nẵng. Theo chị Lan, cô Hà này đang mang bầu con so được 5 tháng, ít bữa sinh con phải nhờ bác sĩ rồi.

Đó là một ca sinh khó. Cuối cùng thì cũng mẹ tròn con vuông. Thằng bé được 3,2kg, rất kháu khỉnh. Gia đình bà chủ quán café hôm đó có giỗ ông bà nội đứa nhỏ. Sau đó bên gia đình nhà nội sang thăm cháu bé rất đông. Chỉ có điều lạ là không thấy bố đứa trẻ. Tôi có hỏi thì họ bảo đang bận đi công tác xa.

Những ngày hậu sản sau đó bà chủ quán café xin cho mẹ con cô Hà nằm lại trạm xá 1 tháng luôn với lý do là bên đó buôn bán đông đúc chăm sóc không tiện. Trạm y tế bố trí hẳn cho mẹ con cô này một phòng riêng. Những lần đến khám cho hai mẹ con, tôi lại thấy cô Hà nằm quay mặt vào tường hai mắt đẫm lệ. Tôi đoán là do sinh nở mà không có chồng bên cạnh nên cô này tủi thân mà thôi...

Mọi chuyện trôi qua êm ả cho đến ngày thứ 10 sau sinh.

Sáng hôm ấy khoảng tầm 9 giờ sáng, chị Lan chủ quán hớt hơ hớt hải chạy sang gặp tôi vừa thở vừa nói : “Ui chao! Chết rồi bác Dũng ơi. Hôm nay tui nói thiệt không dấu bác nữa. Cô Hà này là bồ của em chồng tui thôi. Vì vợ nó bị bệnh phải cắt 2 buồng trứng không có con nên cứ lục đục mãi. Tụi nó chuẩn bị ly dị mà chưa xong.

Nó quen với con Hà này cùng một cơ quan, lỡ có bầu nên gia đình cũng đành chấp nhận. Bây giờ tui nghe tin trong Đaklak báo ra là vợ nó nổi cơn ghen đang dẫn một băng chém mướn ra Đà Nẵng thề sẽ rạch mặt con Hà này. Làm sao chừ bác ơi, bác giúp tui với? Đem về nhà tui trốn không được rồi. Khoảng 1 giờ nữa là bọn nó tới nơi.

Chà, một ca cực khó cho bác sĩ rồi đây! Về chuyên môn thì tôi không ngán gì. Ngặt nỗi đây là một tình huống không hề được dạy trong bất cứ giáo trình y khoa nào!!!

Trong cơn bối rối, chị Lan phân bua xong về đóng cửa đi đâu mất tiêu, chắc bà đi lánh mặt. Tôi vội hội ý với mấy chị y tá trong trạm xem ai có thể giúp đưa mẹ con cô Hà này tạm lánh đi đâu được không. Ai cũng có lý do để không giúp được cả. Mà đi báo công an sao? Lý do báo là đề nghị công an đến ngăn chặn một vụ đánh ghen mà thậm chí bản thân tôi chưa biết đầu cua tai nheo ra sao!

Cô Hà ôm thằng nhỏ trên tay mặt mày xám ngoét run cầm cập, nước mắt chảy dài nức nở: “Bác Dũng cứu em với, em sợ quá…huhu…”. Chao ôi đến nước này là không xong rồi. Thấy người gặp nguy mà không giúp à? Tôi vội tức tốc chạy về nhà cách trạm y tế hơn một cây số.

Lúc này vợ tôi (cũng là bác sĩ) mới sinh con đầu lòng được 2 tháng. Tôi kể nhanh tình hình và hỏi xem có thể đem mẹ con cô Hà về nhà mình tạm lánh một vài bữa được không. Bây giờ kể lại chuyện này mới thấy nể và thương vợ mình. Vợ tôi đồng ý cái rụp, nói anh chở mẹ con cô ấy về nhà mình tạm lánh một vài ngày rồi tính. Tôi phóng xe như bay quay lại trạm y tế . Cô Hà ôm con trong lòng, bịt kín mặt mày rồi ngồi lên xe của tôi.

Tôi phải chạy vòng vèo vào các ngõ nhỏ hẹp để tránh đụng phải băng rạch mặt thuê đang bừng bừng nổi giận đó. Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bỗng dưng tôi chở về một cô gái lạ hoắc lại thêm một thằng cu kháu khỉnh nữa! Vợ tôi thu xếp một nửa cái giường cho mẹ con cô Hà này nằm chung luôn. Nhà tôi hồi đó rất chật chội, chỉ kê đủ có hai cái giường. Bố trí xong tôi dặn mẹ đóng cửa lại, ai gọi cũng không mở cả.

Tôi quay lại trạm y tế. Vừa lúc cô vợ của anh kia đến nơi vào xin gặp bác sĩ trưởng trạm. Bên kia đường, tôi thấy lố nhố 2-3 bà mặt mũi dữ tợn. Nhìn thần sắc tôi thấy cô này đang nổi máu Hoạn Thư. Mặt cô này giống quả bom nổ chậm vậy! Nhiệm vụ tôi phải gỡ bom, tháo kíp nổ cái đã!

Cô hỏi tôi trong khoảng mười ngày có ai tên Hà đến đây sinh con không. Tôi thản nhiên hỏi họ tên và trả lời: “Không có ai tên Hà như chị hỏi đến đây sinh cả!” Nói dối để cứu người là không có tội các bạn nghe. Với lại tôi hoàn toàn có quyền bảo vệ bí mật của bệnh nhân.

Tôi cho phép cô này vào khu hậu sản để tìm. Cô tức tốc đi tìm ngay, vào luôn cả phòng vệ sinh. Sau khi tìm kiếm không kết quả, cô kéo băng đánh ghen thuê bỏ đi.

Hết giờ làm tôi ra về, kể lại chuyện mà em Hà tái mặt, run như cầy sấy… Thiệt tình tôi thấy thương cảm cho cô vợ kia. Tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của người vợ nọ. Trách là trách người chồng đã xử sự không vẹn toàn…

Mấy ngày sau đó tôi phải đi chợ và lo ăn uống cho vợ con tôi và thêm mẹ con của cô Hà nữa. Cửa nhà thì phải luôn đóng im ỉm, có người tới hỏi thăm cũng sợ giật thót người. Ai ở trong tình huống đó mới thấy thiệt trớ trêu. Đúng là bác sĩ chở bệnh nhân đi trốn một trận đánh ghen là hơi bị hiếm.

Khoảng 5 ngày sau nghe tin cô kia do không tìm ra tình địch đã trở về Đaklak. Tôi bàn với vợ chồng chị Lan thuê một căn phòng đưa mẹ con em Hà về tá túc tạm. Em Hà lại ôm con, nước mắt vòng quanh bịn rịn chào và cảm ơn gia đình tôi rồi lên xe đi trốn tiếp.

Câu chuyện vẫn chưa chấm dứt. Vài tuần sau tôi phải tiếp một chị của Hội Phụ nữ phường đến hỏi xem có cô Hà nào đến sinh đẻ hay không do yêu cầu của Hội Phụ nữ thành phố đề nghị xác minh thông tin. Té ra cô kia khi về Đaklak đã phát đơn kiện chồng. Tôi vẫn trả lời là không có cô Hà nào cả…

Tuy nhiên ba tháng sau có một anh đại diện Tòa án nhân dân thành phố Đà Nẵng đến tìm tôi làm việc. Tôi xem giấy giới thiệu, hỏi mới biết là tòa án Đaklak đang thụ lý vụ kiện của cô kia mà bị đơn là người chồng!

Đến đây thì tôi không từ chối được nữa. Theo đúng quy định của pháp luật và đạo đức nghề nghiệp tình trạng sức khỏe của bệnh nhân chỉ được cung cấp khi cơ quan pháp luật có trưng cầu. Chứ thật ra đối với các hội đoàn thể và các cá nhân nhân khác tôi hoàn toàn có quyền giữ bí mật cho bệnh nhân. Anh đại diện tòa án xong việc đứng dậy vui vẻ bắt tay chào và đồng tình với cách xử lý thông tin của tôi khi bảo vệ bí mật cho bệnh nhân.

Hơn một năm sau vụ bác sĩ chở bệnh nhân đi trốn, chị Lan dẫn cậu em mà tôi chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt bao giờ đến trạm y tế thăm. Anh này vừa khóc vừa cám ơn tôi đã cưu mang cho vợ con anh ta. Hỏi chuyện mới biết, tòa án Đaklak đã xử anh 9 tháng tù cho hưởng án treo vì vi phạm luật hôn nhân!

Anh cũng đã xong thủ tục ly dị với vợ và đã tổ chức đám cưới với cô Hà rồi. Họ lấy tên của tôi để đặt tên cho thằng bé, như là một sự tri ân đối với tôi và là kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của họ. Vậy là năm nay (2014) thằng cu Dũng đúng 20 tuổi. Tôi cầu mong là họ sống yên ổn hạnh phúc.

Trong cuộc đời đôi lúc ta không được chọn lựa giữa cái tốt và cái xấu, giữa cái sai và cái đúng. Nhiều lúc ta chỉ được phép chọn lựa giữa cái sai ít và sai nhiều mà thôi. Lúc chở cô Hà đi trốn tôi cũng suy nghĩ nhiều. Tôi hoàn toàn không tán thành câu chuyện quan hệ tình cảm ngoài hôn nhân này.

Nhưng tôi thông cảm thật sự với sự thua thiệt của cô Hà trong giây phút đó. Nếu không chở mẹ con cô Hà đi trốn thì không biết hậu quá gì sẽ xảy ra nữa.

Biết đâu trong cơn nóng giận, cô vợ lại gây án, nhẹ nhất là tội hành hung và làm nhục người khác, không khéo rồi lại phải chịu sự phán xét của pháp luật và lâm vào vòng lao lý thì khổ, mà mẹ con cô Hà chưa chắc đã được an toàn.

Ngẫm rằng, thôi thì ngăn chặn không để một điều ác sắp xảy ra thì chẳng phải ta đã làm một việc thiện đó sao?

Hai mươi năm qua, chắc có nhiều thay đổi trong số phận của các nhân vật trong câu chuyện mà tôi vừa kể trên. Đúng sai thì các bạn chia sẻ nhé. Riêng đối với tôi thì đó quả là một trải nghiệm khó quên trong nghề nghiệp thầy thuốc của mình.

Tôi đoan chắc sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ mẹ con cô Hà trong tình huống ấy, nhưng đặt trong địa vị là một bác sĩ tại một cơ sở y tế công lập thì cũng hơi bị lạ.

Đâu phải bác sĩ chỉ có khám chữa bệnh phải không các bạn?

(*) Toàn bộ tên nhân vật của câu chuyện được thay đổi để đảm bảo tính riêng tư.

BS PHẠM VĂN DŨNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên