04/12/2007 08:14 GMT+7

Núi vẫn đôi mà thơ mất ông

PHẠM XUÂN NGUYÊN
PHẠM XUÂN NGUYÊN

TT - Có những tác phẩm văn học gắn với một địa danh đã làm nổi tiếng một vùng đất, một ngọn núi, dòng sông. Trường hợp bài thơ Núi Đôi của Vũ Cao là như vậy.

AsNqSQqG.jpgPhóng to
Nhà thơ Vũ Cao
TT - Có những tác phẩm văn học gắn với một địa danh đã làm nổi tiếng một vùng đất, một ngọn núi, dòng sông. Trường hợp bài thơ Núi Đôi của Vũ Cao là như vậy.
Nghe đọc nội dung toàn bài:

Ra đời ngay sau khi kết thúc cuộc kháng chiến chống Pháp, dựa trên một câu chuyện thật được nghe kể lại, nhà báo quân đội Vũ Hữu Chỉnh vụt trở thành nhà thơ Vũ Cao bằng bài thơ kể về một chuyện tình bi tráng gắn với ngọn núi Đôi ở một vùng trung du.

Thế là nhờ thơ nên “lối ta đi giữa hai sườn núi, đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi” đã thành con đường tình yêu, đỉnh núi tình yêu cho những chàng trai cô gái thế hệ sau tiếp bước làm những ngôi sao sáng, những bông hoa thơm khi nước nhà lên tiếng gọi.

Và nhờ thơ cô gái du kích ở Xuân Dục - Đoài Đông ấy đã được xác thực họ tên trong sổ vàng truyền thống của địa phương. Tên tuổi Vũ Cao gắn liền với bài thơ Núi Đôi trong ánh lung linh của thơ và đời như vậy.

Sinh năm 1922 tại Nam Định, Vũ Cao nhập ngũ năm 1946, và ông gắn liền cuộc đời binh nghiệp của mình với báo chí quân đội, từ báo Quân Đội Nhân Dân đến tạp chí Văn Nghệ Quân Đội, từ công việc của một phóng viên đến chức trách của một tổng biên tập.

Khi cởi áo lính, ông làm giám đốc Nhà xuất bản Hà Nội, chủ tịch Hội đồng thơ (Hội Nhà văn Việt Nam). Nhưng với Vũ Cao, các chức trách phải gánh hình như không làm ông bận tâm. Điều ông muốn là được sống thật lòng mình với đời, với người.

Thơ đến với ông những khi cảm xúc được chắt lọc và thăng hoa, ông muốn trải lòng mình với con người và cảnh vật trong những vần thơ nhẹ nhàng, giàu nhạc điệu và tình cảm.

Ngay cả khi viết văn xuôi thì văn Vũ Cao cũng rất thơ. Mảng văn xuôi của ông dường như bị khuất lấp sau bóng Núi Đôi, nhưng ở cái truyện thường được nhắc tới nhất của ông thì tên truyện đã có thơ rồi - truyện Một đoạn thơ sông Đà.

Sinh thời Vũ Cao là người hồn hậu, vui vẻ. Dáng người ông cao lớn (cho nên bút danh của ông là từ biệt hiệu thuở trong quân ngũ) luôn đi cùng tiếng cười sảng khoái, nồng nhiệt. Bây giờ (3-12-2007) ông nằm xuống, từ nay núi vẫn đôi mà thơ mất ông. Nhưng thơ thay ông ở lại với đời kể tiếp câu chuyện tình núi Đôi và gửi đến những đôi lứa ngày sau tấm lòng thơ yêu người của ông.

Núi đôi

Bảy năm về trước em mười bảy,Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng.Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa,Bữa thì em tới bữa anh sang.

Lối ta đi giữa hai sườn núiĐôi ngọn nên làng gọi núi ĐôiEm vẫn đùa anh sao khéo thếNúi chồng, núi vợ đứng song đôi.

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tớiNgõ chùa cháy đỏ những thân cauMới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹnĐâu ngờ từ đó mất tin nhau.

Anh vào bộ đội lên Đông BắcChiến đấu quên mình năm lại nămMỗi bận dân công về lại hỏiAi người Xuân Dục Núi Đôi chăng.

Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồiTrăm nghìn căm uất bao giờ nguôiMỗi tin súng nổ vùng đai địchSương trắng người đi lại nhớ người.

Đồng đội có nhau thường nhắc nhởTrung du làng nước vẫn chờ trôngNúi Đôi bốt dựng kề ba xómEm vẫn đi về những bến sông.

Náo nức bao nhiêu ngày trở lạiLệnh trên ngừng bắn anh về xuôiHành quân qua tắt đường sang huyệnAnh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.

Mới đến đầu ao tin sét đánhGiặc giết em rồi, dưới gốc thôngGiữa đêm bộ đội vây đồn ThứaEm sống trung thành, chết thủy chung.

Anh ngước nhìn lên hai dốc núiHàng thông, bờ cỏ, con đường quenNắng lụi bỗng dưng mờ bóng khóiNúi vẫn đôi mà anh mất em.

Dân chợ Phù Linh ai cũng bảoEm còn trẻ lắm, nhất làng trongMấy năm cô ấy làm du kíchKhông hiểu vì sao chẳng lấy chồng.

Từ núi qua thôn đường nghẽn lốiXuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầySân biến thành ao nhà đổ cháiNgổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,

Cha mẹ dìu nhau về nhận đấtTóc bạc thương từ mỗi gốc cauNứa gianh nửa mái lều che tạmSương nắng khuấy dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợTa gắng mùa sau lúa sẽ nhiềuRuộng thấm mồ hôi từng nhát cuốcLàng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.

Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớOán thù còn đó anh còn đâyỞ đâu cô gái làng Xuân DụcĐã chết vì dân giữa đất này?

Ai viết tên em thành liệt sĩBên những hàng bia trắng giữa đồngNhớ nhau anh gọi em, đồng chíMột tấm lòng trong vạn tấm lòng.

Anh đi bộ đội sao trên mũMãi mãi là sao sáng dẫn đườngEm sẽ là hoa trên đỉnh núiBốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

VŨ CAO

PHẠM XUÂN NGUYÊN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên