26/07/2014 06:15 GMT+7

Khi yêu thương là chưa đủ

THU THỦY
THU THỦY

TT - Gần 15 năm trong nghề, tôi từng thành công với khá nhiều trường hợp cảm hóa, giáo dục học sinh cá biệt, nhưng cũng không ít lần thất bại.

Cảm hóa học sinh cá biệt bằng tình yêu thương Trường “phục thiện” cho học sinh cá biệt Có nên dồn học sinh cá biệt vào một lớp?

Thế nên tôi hiểu rằng với học sinh cá biệt, dạy học bằng tình yêu thương, bằng sự bao dung, vị tha của người thầy là một phương pháp giáo dục tốt nhưng không phải toàn năng và lúc nào cũng hiệu quả. Bởi lẽ có những học sinh cá biệt hết sức cứng đầu, mọi biện pháp giáo dục đều vô tác dụng, khi đó sự bao dung của người thầy sẽ làm ảnh hưởng đến những học sinh khác.

Nhận định này tôi đã trải nghiệm vào năm 2007. Năm đó, lớp tôi chủ nhiệm có một học sinh cá biệt: chây lười học tập, đi trễ, trốn tiết, đánh bạn, hỗn láo với thầy cô... nhưng tôi vẫn kiên trì giáo dục em bằng tình yêu thương vì hoàn cảnh em rất đáng thương.

Nhà có hai mẹ con, người mẹ bươn chải mưu sinh không có thời gian quan tâm con cái, em bị đám bạn xấu trong xóm lôi kéo. Vì vậy dù em vi phạm nhiều lần tôi vẫn không đưa em ra hội đồng kỷ luật.

Nhưng sự bao dung, vị tha của tôi cho những lỗi lầm của em được em hiểu là tôi bó tay, bất lực, không làm được gì em ấy. Không những vậy, em còn lôi kéo thêm những học sinh khác vi phạm nội quy trường, lớp khiến phong trào của lớp đi xuống. Trước thực trạng đó, một số em chăm ngoan gặp tôi xin... chuyển lớp với lý do trong lớp nhiều bạn quậy phá quá không học được. Việc ấy khiến tôi trăn trở, suy nghĩ rất nhiều. Sau đó tôi quyết định đưa em ra hội đồng kỷ luật. Với vi phạm có hệ thống, em bị đuổi học một năm.

Sau khi “đại ca” của lớp bị đuổi học, những học sinh bị em lôi kéo không còn dám vi phạm nữa. Từ đó lớp đi vào nề nếp, phong trào thi đua được đẩy mạnh, tinh thần và kết quả học tập của cá nhân cũng như tập thể tốt lên trông thấy. Điều đáng nói là năm sau em học sinh cá biệt ấy quay lại trường xin được học tiếp. Em cho biết một năm học ở “trường đời” em đã trưởng thành lên rất nhiều. Quả thật những năm học sau đó em không còn là học sinh cá biệt.

Sau sự việc ấy, tôi hiểu rằng với học sinh cá biệt khi yêu thương là chưa đủ thì đuổi học cũng là một biện pháp giáo dục cần thiết có tính răn đe và thức tỉnh học sinh. Có trường hợp đuổi học là thất bại, nhưng cũng có trường hợp đuổi học là một điều nên làm. Vấn đề là khi một học sinh bị đuổi học, nhiều người trong xã hội phán xét nhà trường không làm hết trách nhiệm, đẩy học sinh ra đường, đóng sập cánh cửa tương lai... mà đâu biết với em học sinh cá biệt ấy, giáo viên, nhà trường đã làm tất cả các biện pháp giáo dục nhưng bất thành nên mới sử dụng biện pháp cuối cùng là đuổi học.

Xin đừng nghĩ đuổi học là thất bại của người làm giáo dục. Làm giáo dục cũng giống như làm vườn, khi phát hiện sâu bệnh chúng ta phải tìm cành nào cây nào bị sâu bệnh rồi phun thuốc cứu chữa. Không chữa được thì phải cắt bỏ cành đó cây đó, nếu không nó sẽ lây lan phá hỏng cả cây, cả vườn. Tiếc thay, quan điểm giáo dục này không nhiều người dũng cảm thực hiện vì định kiến xã hội: “với người làm giáo dục đuổi học học sinh là thất bại”!

THU THỦY
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên