30/01/2010 02:12 GMT+7

Đi tìm đôi bàn chân kỳ diệu

ĐÀO SỸ QUANG (Biên Hòa, Đồng Nai)
ĐÀO SỸ QUANG (Biên Hòa, Đồng Nai)

TT - Quê tôi thuộc xã Cát Nê, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Làng tôi chạy dọc giữa hai dãy núi: Núi Trước và Tam Đảo. Có người giải thích Cát Nê có gốc từ Cát Lê, vì mảnh đất nghèo trơ cát nên người dân đói khát mà bò lê bò lết...

Nơi đây hẻo lánh nên trong những năm chiến tranh chống Mỹ, nhiều cơ quan sơ tán về đây. Năm đó tôi đang học lớp 4. Bữa ấy chị dâu tôi về khoe: “Ở làng Vạn Thọ có anh sinh viên liệt hai tay viết bằng chân mà học giỏi, đã thế việc gì cũng làm được”. Tôi hỏi chị, Nguyễn Ngọc Ký phải không?

Tôi đã từng rơi nước mắt khi đọc bài “Đôi bàn chân kỳ diệu” trong sách giáo khoa năm lớp 3. Hình ảnh Nguyễn Ngọc Ký đeo khăn quàng đỏ ngồi viết bằng chân in đậm trong trí nhớ của tôi, biết bao xúc động và sự khâm phục! Cho nên khi nghe chị dâu nói vậy, trong tôi nảy sinh ước mơ được gặp anh Ký ngoài đời.

Làng tôi cách nơi anh Ký trọ học hơn 10 cây số. Nơi rừng núi khoảng cách đó là rất xa, đi lại chủ yếu là cuốc bộ. Tôi rủ một người bạn trốn nhà để đi tìm anh Ký. Sáng sớm hôm đó cả hai chúng tôi nhịn đói thực hiện cuộc hành trình, phải gần trưa mới tới nơi. Khi vào một nhà dân hỏi tìm anh Ký, một đàn chó xông ra như muốn xé xác chúng tôi.

Chúng tôi chạy thốc tháo, nghe tiếng chủ nhà quát lớn: “Trộm! Trộm!...” mà như muốn rụng rời tim gan! Chỉ ít phút sau hai chúng tôi bị bắt bởi mấy thằng choai choai tuổi tôi. Chúng thi nhau “tra hỏi”! Tức thì những quả đấm, đá túi bụi vào chúng tôi xen lẫn tiếng cười khoái chí! Rồi chúng tôi bị mấy người lớn đưa về một nhà dân “khám xét, hỏi cung”. Sau khi nghe chúng tôi tường trình sự việc, lập tức có “lệnh tha”, có người tỏ ra cảm động chỉ chúng tôi sang xóm Tràng Dương.

Chúng tôi quên đi cái đau, cái đói để đi tìm tiếp tục. Khi tới nơi, được biết anh Ký đã đi thăm bạn bên xã Văn Yên! Ôi, buồn muốn chết! Trời đã về chiều, hơn nữa bụng đã đói meo, hai chúng tôi đành phải quay về, đã thế người lại bị đau ê ẩm vì những cú đấm đá. May mà trước khi đi, chị dâu cho tôi mấy hào nên đủ mua cho mỗi người một cái bánh chưng ăn đường. Khi biết chuyện chúng tôi bị đánh, gia đình cấm không cho đi đâu nữa.

Năm sau Trường ĐH tổng hợp, trường mà anh Ký theo học, chuyển về lại Hà Nội, hi vọng gặp anh Ký trong tôi như chấm hết. Tuy nhiên tôi vẫn ước mơ. Nhiệm vụ của tôi lúc này là cố học cho giỏi, vì như chị dâu tôi nói: “Anh Ký bệnh tật như thế mà còn học giỏi thì em cớ gì không học giỏi được!”. Sau này tôi cứ nghĩ nếu không có hình ảnh anh Nguyễn Ngọc Ký và lời động viên của chị dâu, chắc tôi cũng chỉ là một người chăn vịt, vì với quê tôi ngày đó học hết cấp II là giỏi lắm rồi!

Năm 17 tuổi tôi rời mái trường xung phong vào bộ đội. Những lúc nghỉ giải lao trên thao trường hay những ngày giữ chốt ở chiến trường tôi vẫn kể cho mọi người nghe về câu chuyện anh Nguyễn Ngọc Ký. Trong hầm giữ chốt ở chiến trường Quảng Trị năm 1972, có tôi và anh Lân - người Hà Nội, học cùng thời anh Ký.

Hai chúng tôi đang thi nhau kể chuyện anh Ký thì trung đội trưởng xuất hiện, rồi cũng ngồi lắng nghe. Nghe xong anh cười toét miệng hỏi: “Nguyễn Ngọc Ký liệt hai tay mà cũng vào chiến trường chiến đấu! Chỉ có các cậu mới biết Nguyễn Ngọc Ký hả?”. Ba chúng tôi cùng bật cười! Tôi và anh Lân ôm trung đội trưởng ghì thật chặt!

Trong một trận chiến đấu tôi bị thương nặng, phải chuyển ra tuyến sau. Khi vết thương ổn định, đơn vị cho tôi tiếp tục đi học văn hóa và sau đó thi vào trường ĐH sư phạm. Anh Nguyễn Ngọc Ký lại “theo tôi” trên giảng đường.

Rồi một ngày tôi từ biệt quê nhà vào Nam lập nghiệp. Năm 1997, đọc báo tôi biết anh Nguyễn Ngọc Ký công tác tại Phòng Giáo dục - đào tạo quận Gò Vấp, TP.HCM. Ngay lập tức tôi đã liên hệ được với anh, nhưng rất tiếc tôi bị bệnh nặng chưa thể tới thăm anh được. Anh Ký viết thư cho tôi, động viên và gửi tặng một tấm ảnh.

Biết tôi cũng là thầy giáo anh rất cảm động. Một ngày chủ nhật tôi đã tới thăm anh. Cả gia đình anh đón tôi chân thành, cởi mở và hết sức thân thiện như quen nhau từ lâu. Tôi kể cho anh nghe: “Ngày xưa em đi tìm anh mà không được, thấm thoắt thế mà cũng đã ngót 30 năm trời...”. Nghe xong anh Ký rưng rưng!

Thế là ước mơ của tôi đã thành sự thật, anh Nguyễn Ngọc Ký bằng xương bằng thịt đã hiện diện trước mặt tôi. Tôi ăn cơm cùng anh, nghe anh đọc thơ, xem anh dùng đôi chân gõ bàn phím máy vi tính nhanh thoăn thoắt. Anh luôn nở nụ cười, khuôn mặt toát lên niềm lạc quan! Anh Nguyễn Ngọc Ký đã truyền cho tôi một liều thuốc sống - một ý chí vươn lên để tôi chiến thắng bệnh tật và vết thương chiến tranh!

Câu chuyện về “đôi bàn chân kỳ diệu” tôi đã kể với biết bao lớp học trò...

ĐÀO SỸ QUANG (Biên Hòa, Đồng Nai)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên