Không gì tuyệt vời hơn cảm giác chạy chân trần trên cỏ - Ảnh: NHIÊN PHƯỢNG
Chúng tôi chỉ còn biết thở dài đợi trời tạnh ráo.
Lúc ngồi lặng yên nhìn mưa rầm rì ngoài cửa sổ khách sạn, tôi chợt nghĩ thế cũng hay. Chẳng phải mình đã luôn làm theo lập trình từ nhỏ đến lớn sao? Khi nhỏ, tôi phải chạy cho kịp tiếng trống trường. Khi lớn, tôi phải chạy để hoàn thành những mục tiêu trong công việc. Nếu đi chơi cũng gò theo khuôn khổ thì còn gì vui nữa?
Tôi thuê một chiếc xe máy chạy lòng vòng, dọc đường thấy chỗ nào đẹp thì dừng chơi. Tôi cười reo hạnh phúc khi phát hiện ra một bãi cỏ xanh dập dờn như lau trắng. Cỏ cao gần đến đầu gối, cù vào chân tôi nhè nhẹ.
Tôi đã cởi giày chạy nhảy trên một đồi cỏ khác, ở Bãi Xép. Quên đi đôi giày cao gót lênh khênh và chiếc đầm công sở vướng víu, quên luôn màn hình máy tính mình phải dán mắt 8 tiếng một ngày, tôi ở thời khắc đó nhẹ nhõm và bình yên.
Đôi chân trần cứ tung tăng như được trở về ấu thơ. Để ý kĩ, tôi còn thấy những bông hoa dại phớt hồng, biếc xanh bé xinh dưới chân mình nữa đó.
Mưa lại giáng xuống khi chúng tôi vừa đến gành Đá Đĩa. Khách du lịch ngao ngán nép vào hiên trú mưa.
Tiếc công đường xa, lại không biết lúc nào mưa mới ngớt, tôi lần theo bậc thang xuống biển trong chiếc áo mưa tiện lợi bay phần phật. Những du khách khác bắt đầu làm theo. Gió biển rất lớn, mưa táp mạnh vào người. Có lẽ tâm trạng chúng tôi như nhau, xám xịt như màu trời u buồn.
Rồi bỗng một người đưa máy lên chụp hình, một người đứng tạo dáng trong chiếc áo mưa lùng nhùng. Bạn sẽ không thể nhịn được cười trước khung cảnh hài hước đó đâu.
Phải rồi, nếu không thể thay đổi thời tiết, hãy thử thay đổi tâm trạng xem sao. Và chúng tôi vui vẻ chụp ảnh giữa những đợt sóng xô mạnh vào gành đá.
Ở một bãi biển khác, du khách được khuyến cáo không nên xuống tắm vì đang ngày biển động. Tôi dạo bộ dọc bãi cát ướt, đứng im cho sóng biển quấn lấy chân mình. Xa xa, mây đen vần vũ sà xuống đường chân trời.
Có lẽ phải cảm ơn thời tiết xấu, vì nhờ vậy tôi mới lắng lòng trước thiên nhiên hùng vĩ, thay vì ngắm nghía chớp nhoáng qua màn hình máy ảnh, cố gắng làm sao chụp được vài tấm lung linh đăng lên mạng cho bạn bè biết chơi.
Những bông hoa dại bé xinh - Ảnh: NHIÊN PHƯỢNG
Cũng nhờ thời tiết xấu, khách du lịch ít ỏi nên không phải chen chúc nhau như ngày đẹp trời.
Đi chơi là vậy, đi ăn cũng không khác mấy. Thấy quán nào đông, tôi ghé thử. Thành phố Tuy Hòa ban đêm rất nhiều nơi bán bánh xèo và nem cuốn. Sáng sớm thì có bánh căn một đĩa 10.000 đồng ăn vừa đủ no, hoặc thử bánh canh hẹ lạ miệng. Buổi trưa tha hồ thưởng thức hải sản tươi ngon dọc các hàng quán.
Bạn sẽ dễ dàng kiếm được quán bánh căn dọc vỉa hè với giá rẻ và rất ngon - Ảnh: NHIÊN PHƯỢNG
Tôi có một kỷ niệm nhỏ ở quán hải sản. Tôi đã mời ông già bán vé số một chén tôm hấp và ly nước ngọt vì thấy ông đi lại khó khăn trên chiếc nạng gỗ. Ông già từ chối, nhưng có lẽ vì tôi nhiệt tình quá nên ông ngại ngần ăn.
Ăn xong, ông nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành: "Con gái, ngoại cảm ơn con!". Nếu không phải xung quanh nhiều người, chắc tôi đã khóc rồi. Trời vẫn mưa. Chẳng biết ông có kịp tìm chỗ trú?
Chắc chắn tôi sẽ trở lại Phú Yên vào một ngày nắng ráo để hít căng hương trời khí biển trong lành. Thế nhưng những cảm xúc kỳ lạ trong chuyến đi này sẽ mãi luôn là kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ về.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận