Trang trại Trung đang gầy dựng với chủ yếu là dừa và cây gỗ lớn - Ảnh: AN BÌNH
"Lương vậy nhiều hay ít?"
Từ một cánh đồng bỏ hoang nằm thẳng tắp dưới chân triền núi, sau hai năm tất cả đã thay đổi. Một khu rừng gỗ quý đang vươn chồi non, một trang trại với đủ thứ cây trái đã bắt đầu cho quả ngọt. Ở đó, Hà Minh Trung - chàng trai 32 tuổi, nhà ở TP.HCM, đã khoác áo làm nông dân dưới thung lũng ở Khánh Hòa.
"Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Sài Gòn năng động. Tôi từng ước mình là kỹ sư nên chọn vào ĐH Bách khoa. Năm 2013 với tấm bằng kỹ sư, tôi được nhận vào làm việc tại một công ty trực thuộc Tập đoàn Hoa Sen ở Khu công nghiệp Phú Mỹ 1, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Đó là quãng thời gian đẹp đẽ và giúp tôi sống vui với lựa chọn ban đầu.
Tại công ty, lúc mới nhận việc tôi được giao vai trò trong tổ bảo trì máy móc. Công việc vất vả, làm ngày làm đêm nhưng ngập tràn niềm vui của những người trẻ. Tôi thấy mình say mê, yêu công việc. Theo đà phát triển, tôi được nhắc lên vị trí cao hơn, từ tổ trưởng đến quản đốc một nhà máy. Mỗi nấc thang đều mới mẻ và phải học hỏi rất nhiều, đặc biệt là khi thuần công tác quản lý, việc tôi chưa được đào tạo bao giờ.
Công tác ở công ty được hơn 5 năm khi các công việc hầu như đã ổn định ở tuổi 30 thì tôi quyết định sang một ngả rẽ khác. Tôi vẫn nhớ mức thu nhập mỗi tháng mà tôi từng được nhận. Với một người trẻ, đó thật sự là khoản tiền lớn để tạo lập cuộc sống cho bản thân, lập gia đình, mua nhà cửa là không quá khó.
Nhưng nhận nhiều lần mức thu nhập đó, tôi bắt đầu tự đặt câu hỏi: rồi sẽ có 40, 45 triệu, thậm chí cả trăm triệu mỗi tháng nếu tôi biết cố gắng. Nhưng rồi sao nữa? 35 triệu đồng có thật sự lớn không và mình sẽ như thế nào trong tương lai?
Tôi quyết định nghỉ việc. Đó là quyết định đường đột, gây sốc và cũng đầy khó khăn. Khi đem câu chuyện này cho ba mẹ, tôi mất ròng rã một tháng trời để giải thích. Ba tôi đã đứng phắt dậy, mặt giận dữ khi nghe tôi trình bày rằng sẽ ra miền Trung, chọn một nơi hẻo lánh cách xa nhà để làm nông nghiệp, sống một mình.
Đối diện với sự phản đối của mọi người, tôi suy nghĩ rất nhiều và có lúc nghĩ rằng mình có bồng bột quá không? Tôi mở kho ảnh và nhìn lại những nơi mình đã đi qua đất nước. Tổ quốc mình tuyệt đẹp, đất đai màu mỡ, nguồn nước ngọt phong phú.
Tôi nghĩ đến người nông dân. Họ chăm chỉ, trung thực, cần cù nhưng lại nhận được phần quá ít trong chuỗi giá trị nông sản. Trong các chuyến đi, tôi cũng chứng kiến nạn phá rừng ở một số nơi và hiểu hơn về biến đổi khí hậu.
Suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định sẽ đi về miền quê để khai hoang, tìm con nước, tự cất ngôi nhà cho mình. Nơi tôi chọn là xã Ninh Thượng, huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa. Đó là năm 2019".
Trên đây là những dòng tâm sự mà Hà Minh Trung đã gửi cho chúng tôi từ khi quyết định rời bỏ TP.HCM về làm nông dân ở dưới chân núi.
Những mầm xanh đang đội lên trên vùng đất ít giá trị trước đó - Ảnh: LÊ BÌNH
Ươm mầm xanh từ đồi cát bỏng
"Hồi bỏ việc, tôi suy nghĩ tới mức phiền não. Mình không sao nhưng ba mẹ nuôi ăn học suốt mười mấy năm cũng chỉ mong muốn con thành đạt. Nhưng tôi muốn mình làm một nông dân hơn là một kỹ sư ở thành phố. Tới giờ thì cả gia đình đã ủng hộ, thỉnh thoảng ba mẹ vẫn từ TP.HCM đón xe ra thăm, thấy tôi hạnh phúc, khỏe mạnh ông bà cũng rất mừng" - Trung nói.
Trung cho biết mua lại được khoảng đất mà anh đặt tên là "the dreAms farm". Địa thế rất lãng mạn, đất bằng tít trải dài như một tấm bạt lớn ôm sát các dãy núi cao. Trung chạy xe máy, cõng theo hành lý từ TP.HCM ra nơi chốn không người để ở.
"Tôi dựng lều tạm, tự tay đi mua từng dây thép buộc từng ống nước để gầy dựng mọi thứ. Không ai hiểu mình đang làm gì ở đó, ngay cả những bà con địa phương sống ở trong vùng. Có thể nói với tôi tất cả mọi thứ lúc đó đều mới mẻ, lạ lẫm, cô đơn, nhưng tôi không thể làm khác vì tiếng gọi của đồng ruộng thôi thúc mạnh mẽ" - Trung nhớ lại.
Chàng kỹ sư này kể rằng sau khi biết anh lập farm ở miền xa, hai người bạn từng là đồng nghiệp cũng quyết định bỏ việc ra làm cùng. Tuy nhiên, mọi viễn cảnh lãng mạn sớm giội gáo nước lạnh khi thời tiết quá khắc nghiệt. Những trận ốm liên tục hành hạ các thành viên. Vùng đất Ninh Thượng ban ngày thì nắng rát mặt, nhiều thời điểm gió thốc khiến người không quen sẽ "ngã nước".
Trung kể khi còn làm ở thành phố, công việc bận bịu, cuộc sống luôn bị cuốn đi bởi các mối quan hệ. Đêm về bạn bè có thể gặp nhau với cốc bia, sáng ra ngồi nhâm nhi tách cà phê, tới tháng có lương lãnh thì khi Trung ra đây tự làm, tất cả mọi thứ đều đảo ngược.
Anh chấp nhận đối diện với mọi thứ phải tự lo, bất cứ khoản chi tiêu nào cũng phải so đo, cân nhắc. Không cà phê, không bù khú nhậu nhẹt, các mối quan hệ cũng thưa dần. Đồng hành được một thời gian ngắn, những người bạn kỹ sư của Trung lần lượt trở về thành phố, để Trung một mình với nhiều lo âu.
"Thực sự lúc đó thấy cũng xao động lắm. Phải đánh đổi cuộc sống nhiều người mơ ước để lựa chọn cuộc sống mà không có đích đến rõ ràng là điều không dễ, ngay cả khi mình đã xác định tư tưởng và ngỡ rằng đã đủ can đảm. Nhưng thực tế thì đã đầu tư nhiều tiền của, mình tự hứa với bản thân sẽ không bỏ cuộc, nên cứ đi tiếp dù có khó khăn nhiều hơn nữa" - Trung chia sẻ.
Sau 2 năm sống biệt lập và mở trang trại, những khoảng xanh ngút ngàn đã mọc lên trên vùng Ninh Thượng. Trung quy hoạch farm của mình thành hai mảng riêng biệt: 5ha dùng để gầy rừng từ những loài cây gỗ quý và số còn lại để trồng dừa, trồng cây ăn trái. Cái tên "the dreAms farm" được Trung đặt lấy tên của dòng suối nhỏ uốn lượn quanh farm. Đó cũng là ước mơ trở về với mẹ thiên nhiên hiền dịu của anh.
Trung tâm sự điều thú vị là không chỉ anh mà vùng đất này đang có thêm nhiều người trẻ giỏi giang cũng tìm đến thuê đất, chọn nông nghiệp làm lẽ sống. Không nhiều kinh nghiệm và kiến thức như những người khác, Trung vừa làm vừa học hỏi.
Ngoài thời gian trên vườn, Trung hay lui tới các farm của bạn bè để học hỏi, lên mạng lục tài liệu về trồng trọt, thiết kế vườn rừng. Anh còn gọi điện hỏi thăm các chuyên gia mỗi khi gặp vấn đề trong canh tác.
Đặc biệt, anh đang mở rộng các mối quan hệ để khi farm hoạt động ổn định, sẽ có đầu ra cho các loại nông sản và được khách du lịch về tham quan.
Trồng một cây là gieo một niềm hy vọng
"Những khó khăn vùi dập và buồn vui suốt hai năm qua đã làm tôi thấm thía rằng làm nông chưa bao giờ là đơn giản. Nhưng khi chúng ta yêu và chọn để theo đuổi thì đó chính là động lực lớn nhất.
Tôi hạnh phúc khi thấy mỗi sáng ra, mầm cây mình đã trồng xuống cựa quậy lớn dần. Tôi mong muốn mình cũng giống như cái cây, mỗi ngày trôi qua sẽ trưởng thành thêm một chút. Sự trưởng thành đó không thể tính bằng ngày, bằng tháng..." - Trung tâm sự.
*********
"Ước mơ cháy bỏng của tôi là làm ra nông sản giá trị ngang hàng với các nước châu Âu. Muốn thế thì món hàng đó phải sạch, chất lượng, truy xuất nguồn gốc".
>> Kỳ tới: Mời nông dân lập vườn rừng
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận