21/05/2018 07:55 GMT+7

Vết bầm

Truyện ngắn 1.099 chữ của TRÀ ĐÓA
Truyện ngắn 1.099 chữ của TRÀ ĐÓA

TTO - Đó là một buổi sáng không đẹp trời, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy một điều tồi tệ sẽ đến.

Vết bầm - Ảnh 1.

Người có công báo cho Thư điều bất thường là cô bạn thân ở phòng kế toán. Bằng cách thủ thỉ có phần nghiêm trọng, cô ấy đã lưu ý rằng cả công ty đang để ý đến vết bầm dưới mắt của Thư.

Ai cũng lo ngại cho hạnh phúc của cô, cho cái gia đình trẻ chỉ mới được vài tháng tuổi. Thư lao vội về phòng, lôi cái gương trang điểm trong túi xách ra và soi thật kỹ gương mặt.

Một vết bầm mờ nhạt, nó mờ đến mức nếu không có ai chỉ cho, cô cũng sẽ chẳng nhận ra. Bằng chứng là khi trang điểm vào buổi sáng, Thư đã không phát hiện ra nó. Dù cô chẳng thể nhớ nổi vết bầm này đến từ đâu, nhưng cô không nghĩ cái vết mờ nhạt ấy lại có thể đưa cô vào rắc rối.

Đến buổi trưa, cô nhận được một lời nhắn lên phòng của bà trưởng phòng tổ chức. Khi cô đẩy cửa bước vào đã thấy đến bốn người đang ngồi đợi. Có vẻ là một cuộc họp bất thường của "hội phụ nữ công ty".

Bà trưởng phòng tổ chức mở màn với những lời bóng gió đầy cảm thông về cuộc sống gia đình của những đôi vợ chồng trẻ, rồi về những người chồng vũ phu... Sau một hồi vòng vo, bà trưởng phòng kế toán hỏi thẳng: "Chuyện như vậy của vợ chồng em xảy ra lâu chưa?".

Cô sững sờ mất vài phút, rồi cũng bình tĩnh lại được để giải thích rằng mọi người đã hiểu lầm, bởi không có chuyện gì xảy ra với vợ chồng cô cả.

Nhưng cô trưởng phòng tiếp tân thắc mắc làm sao mắt cô lại bầm, và tự sâu xa ai cũng hiểu rằng cái vết bầm dưới mắt thì không thể có nguyên nhân nào khác ngoài cái nguyên nhân ấy...

Thư phân trần rằng cô cũng không hiểu tại sao lại có vết bầm ấy, nhưng chắc chắn anh ấy chưa bao giờ đánh cô và thậm chí vợ chồng cô từ hồi cưới đến giờ chưa có cuộc cãi cọ nào lớn tiếng.

Nhưng cái lý do "không hiểu tại sao lại có vết bầm" trở thành "tang chứng" không thể chối cãi rằng cô đang che giấu rất vụng về. Làm gì có vết bầm nào tự nhiên lại có, mà lại ngay dưới mắt.

Rồi buổi họp bất thường cũng kết thúc. Cô bước ra về mà lòng buồn rười rượi. Cô vừa buồn cười vừa có phần bực tức cho cái chuyện mà cô cho là ngớ ngẩn vừa rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô cũng thấy có phần kỳ dị cho vết bầm, tại sao nó lại xuất hiện mà cô không tìm ra nguyên nhân.

Buổi tối, cô đem chuyện đó tỉ tê với chồng. Và khi nhìn vào mắt cô, anh cũng thấy rất khó để nhận ra vết bầm nếu như "em không nói trước".

Cả đêm hôm đó, hai vợ chồng chỉ bàn về vết bầm. Cả hai cùng cố nhớ lại từng chi tiết xảy ra mấy ngày trước đó, rồi bằng cách loại dần, cuối cùng họ kết luận rằng "nó tự nhiên nổi lên".

Nhưng khi nguyên nhân chẳng tìm ra, mà cái tang chứng dưới mắt lại được tô đậm thêm sau một đêm mất ngủ, mọi chuyện có vẻ tồi tệ hơn. Thư cảm thấy có phần khó thở khi nghĩ đến cảnh phải gặp lại "cái hội quý bà" ở công ty. Nhưng dù thế nào cô cũng phải đi làm.

Thư cố ngẩng cao đầu khi qua cổng và nở nụ cười thật tươi với anh bảo vệ, nhưng cô bắt gặp ngay một ánh mắt có phần vừa soi mói vừa thương hại. Rồi khi cô tiến vào tiền sảnh, một đám đang đùa cợt nơi đó bỗng nhiên im bặt và họ tản đi nhanh chóng.

Đó là tình cảnh của Thư trong cả ngày hôm ấy. Cô chẳng biết nói gì và cũng chẳng có cơ hội để giải thích với ai. Và dù cô có cố gắng tỏ ra tự nhiên bao nhiêu, lúc nào cũng chỉ nhận lại được những nụ cười ngượng nghịu và những ánh mắt ra vẻ cảm thông.

Thư mỏi mệt và buồn rầu, chỉ mong cho ngày trôi qua thật nhanh để ra về. Nhưng thời gian lúc này cũng tỏ ra trêu ngươi khi cứ trôi qua nặng nề.

Tình cảnh của Thư những ngày tiếp theo càng tệ hơn, vì chứng mất ngủ đã làm trầm trọng thêm vết bầm dưới mắt. Người cô tỏ vẻ tiều tụy và càng tiều tụy, cô càng nhận được vô số cái nhìn đầy vẻ thương hại.

Nhưng vào ngày cuối tuần, sau mấy ngày bỏ bê không chăm sóc bản thân, Thư ngồi vào bàn trang điểm và sửng sốt khi không thấy vết bầm đâu nữa. Cô nhảy cẫng lên sung sướng, chạy vào ôm chầm lấy chồng mà khóc. Cả người cô như được bơm lại năng lượng và lòng tự tin.

Thư bước lại bàn và trang điểm cẩn thận. Cô diện bộ đầm đẹp nhất và đi đến công ty. Cô lướt thật nhanh qua cổng không kịp chào anh bảo vệ và tung tăng đi vào phòng. Sau đó, cô nhận được điện thoại phải lên phòng giám đốc vào đầu giờ.

Khi cô đẩy cửa bước vào đã thấy vài quý bà trưởng phòng đang ngồi đợi. Vị giám đốc già mời cô ngồi rồi đằng hắng lên tiếng.

Rằng ông đã nghe tất cả mọi chuyện và ông cho rằng cô nên được hỗ trợ để vượt qua và sớm trở lại làm việc cho tốt. Và rằng họ đã quyết định sẽ có một buổi "hòa giải" cho hai vợ chồng cô, vào sáng mai hoặc sáng mốt, tùy cô quyết định.

Thư sững người mất vài giây, sau đó cô đột ngột đứng thẳng dậy, hơi chìa mặt ra phía trước và mạnh giọng: "Quý vị hãy nhìn tôi đi, không có vết bầm nào hết, không có xung đột nào hết. Chỉ có vết bầm do quý vị gây ra cho vợ chồng tôi mà thôi".

Nói xong, cô đẩy cửa bước ra đi thẳng với một tâm thái bỗng nhiên thanh thản lạ thường.

Trạm Phi Mã Trạm Phi Mã

TTO - Có gì liên hệ không, giữa một địa danh ở miền núi nghe heo hút như trạm đổi ngựa thời xa xưa với một số phận ở tận bên kia đại dương?

Truyện ngắn 1.099 chữ của TRÀ ĐÓA
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên