Phóng to |
Ảnh minh họa |
Chén trà xanh xoay vần theo những câu chuyện đời. Quá khứ, hiện tại và tương lai. Chuyện đông rồi chuyện tây, ngày xưa đến ngày nay…
Tối nay cũng vậy, chúng tôi ngồi bên ấm trà, bình luận rôm rả về trận bóng của tuyển VN đang trực tiếp trên truyền hình. Bỗng có đứa chép miệng: “Thằng An mà còn ở đây, nó bình luận trận này hay phải biết…”. Tự nhiên không khí chùng xuống, im lặng. An đã qua đời tháng trước vì AIDS. Có mấy tiếng thở dài buông nặng… “Nó mới được đi phép thưởng, sắp có quyết định hồi gia rồi còn gì, vậy mà không kịp… Thử hỏi năm năm phấn đấu của nó có vô nghĩa không?”.
Có vô nghĩa không? Câu hỏi kéo dài thêm một khoảng lặng, hình như mỗi người đang tự hỏi lại mình. Chén trà chuyền tay có phần chậm lại, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa… Giọng ai đó từ tốn: “Làm sao vô nghĩa được, năm năm ở đây tuy dài nhưng chúng ta đã không còn là những thằng nghiện, không làm chuyện xấu xa như trước. Thử nghĩ thằng An không học tập ở đây thì cuộc sống của nó có kéo dài và có bình yên, có tử tế thêm năm năm nữa không? Hay là đã tự hủy hoại mình trong cái vòng luẩn quẩn của nghiện ngập, phạm pháp?”.
Câu chuyện về An đã khép lại buổi tối uống trà của chúng tôi nhưng lại mở ra nhiều suy nghĩ mới, nhiều hiểu biết mới. Những lúc chuyện trò thoải mái như thế này, người ta không chỉ nói chuyện vui mà còn bộc bạch những suy tư, trăn trở, buồn đau của mình một cách dễ dàng, để rồi sau đó sẽ thấy lòng thanh thản, bớt muộn phiền vì được sẻ chia…
Pha một ấm trà thật là đơn giản, chỉ cần bỏ một vốc trà vào bình, châm đầy nước sôi, qua mấy phút là dùng được. Trà cũng không mắc lắm, nhín một phần nhỏ lương lao động là có thể mua trà để dành uống đến hết tháng. Vì vậy, từ lâu trà đã gắn bó với cuộc sống hằng ngày của học viên chúng tôi như người bạn thân thiết. Bạn bè mấy đứa ngồi lại với nhau thành vòng tròn, ở giữa là bình trà bốc khói và chiếc chén con.
Ở "mâm trà" đơn giản ấy, nhiều câu chuyện đã được bày tỏ, thậm chí bạn bè lỡ có xích mích mâu thuẫn, chỉ một chén trà mời nhau là có thể xóa tan khoảng cách. “Mâm trà” cũng là nơi thích hợp để sinh hoạt nhóm, nói chuyện chuyên đề một cách nghiêm túc nhưng dễ hiều và gần gũi.
Đôi khi có đứa nói đùa: “Nếu ngày trước ở ngoài đời, tụi mình chịu ngồi uống trà chiêm nghiệm cuộc sống như vầy thì đâu phải gặp nhau ở đây ha!”, “Ừ, trông tụi mình giống mấy ông già quá!”.
Thế là cả nhóm cười phá lên, tiếng cười trong trẻo và vô tư như những bông lài trắng muốt chúng tôi vẫn thường hái bỏ vào bình trà, để trong vị chát ngọt của chén trà xanh lại nghe thoang thoảng hương thơm của mấy cánh hoa tươi…
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận