Minh họa: BÍch Khoa |
Chồng đang vật lộn với những cá thể kiến cùng cảnh ngộ. Suýt va vào mấy du khách nhấp nhổm trên vạch sơn trắng. Suýt bị một chiếc xe buýt thúc từ phía sau. Suýt quẹt ghiđông vào một xe máy khác vừa vọt lên. Suýt gây chuyện với hai gã choai “nhìn đểu” không rõ lý do. Điện thoại rung túi quần, không tấp vô lề nổi, mỗi người như đang cử hành một nghi lễ, không cục cựa, không làm khác người khác được. Nghi lễ có tên là “giờ cao điểm”.
Vợ đón được con ra khỏi cổng trường. Hai đứa con, học phí và việc học thêm bắt buộc khiến cha của chúng không có ngày thứ bảy. Thành phố đang lúc triều cường lịch sử, trời siêng năng mưa hẹn giờ không lỡ một ngày nào. Vợ nhắc các con đi gọn lên hè đường và nhớ tránh xa cột điện có thể bị hở mạch mà không biết. Nhà gần trường, đã đưa con đi bộ sáng chiều cũng không dám nói là an toàn. Không có gì an toàn tuyệt đối trong thành phố như một cái túi ai cũng kêu là nghẹt thở.
Sáng sớm chồng cầm chìa khóa xe lên, rất hay hỏi: “Chiều nay ăn gì?”. Hỏi như một lời tạm biệt, cái nhìn còn nhiều chờ đợi hơn. Vợ rất hay trả lời: “Bí mật!”, nhắc chồng điện thoại sạc chưa, cổ áo chưa đứng hẳn kìa, ví tiền còn đầy hay quên để thêm cho đủ? Không nhiều thời giờ cho nhau nữa, giữa hai người là gánh nặng của mười lăm năm hôn nhân và con cái, không măng trẻ để áp vào nhau mỗi khi một trong hai người đi ra ngoài. Chỉ bằng mắt nhìn, muôn lời muốn nói từ người vợ mà chồng có thể cảm chứ không định nghĩa hết được. Đơn giản vì anh ta không có thời giờ.
Như một thứ quy ước yêu thương, vợ sẽ bật mí cái món chính mà chồng ướm hỏi ban sáng bằng tin nhắn. Đó là mánh, nếu nghĩ đùa nó là mánh. Để kéo chồng về sớm với bữa cơm sum họp của gia đình, với vợ với con. Có khi là món canh chua cá linh bông so đũa. Có khi là đĩa gỏi ngó sen, có khi là canh cua đồng, có khi là chén trứng luộc dầm nước mắm ớt… Dân dã, truyền thống như không khí thân thuộc truyền thống ấy, mỗi ngày. Thiếu người chồng và người cha, cái mâm sẽ như bị lệch, nếu hôm ấy chồng không bận công tác xa.
Đã qua rồi những ngày vồ lấy nhau ngay sau cánh cửa, mùi xanh trẻ cấp rấp. Chồng không còn nấn ná trên giường nài vợ nằm với nhau lát nữa, còn sớm mà em. Đã qua rồi những lúc vợ cầm cái áo sơmi một ngày lầm lụi của chồng để xem có vết bẩn lạ hay nghe ra mùi gì đó lạ. Mọi thứ không phải đã sạch tưng trong bụi đường của cánh đàn ông, mà vì mọi thứ đã được bình thản đặt tên, đó là cái phí của thời này, cái giá của mưu sinh. Chồng thành thật, đôi lần móc ráp, phải ngồi canh cho vị quan chức nọ đi công đoạn Z, không như vậy thì không được gì cả. Vợ nghe quen rồi, không vặn hỏi thêm, không vui không buồn, chỉ thương con trai con gái sẽ lớn lên ra sao mà thôi.
Hai con người bước vào giai đoạn có tên là trung niên. Cây đã vạm rễ, cành lá đã cho tán cho rợp và trái đã ửng màu. Ngày có nhịp điệu ngày, tháng có nhịp điệu tháng và năm cũng không có gì đột biến cả. Mọi thứ như thủy triều, có cả rều rác và mùi tanh của cuộc sống ngụp lặn đô thành. Biết vậy nhưng mỗi ngày chồng ra đường là ra với chiến trận trên đường, chồng nhìn vợ hỏi chiều nay ăn gì, không cần trả lời, để tạm biệt thôi, chỉ để tạm biệt rồi chiều về sẽ ăn cái không khí mà thiếu nó, người đàn ông sẽ không tha thiết với gian nan, thậm chí phải cực nhục để có bữa cơm ấy.
Vợ ngắm nghía chồng, giúp chồng chỉnh trang như một nhân viên hậu đài với diễn viên chính khi người đó bước ra sân khấu. Cái nhìn ngắn nhưng nặng trĩu, ký thác, hi vọng. Một ngày yêu thương nữa của tháng năm vợ chồng. Vợ thường nói với bạn nữ của mình, đừng cáu đừng giận, hãy nghĩ sống như hôm nay là ngày duy nhất chồng vợ với nhau, còn một ngày cuối của nhau trong cõi ta bà rủi ro bất hạnh này.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận