07/01/2018 10:42 GMT+7

Truyện ngắn 1.200 chữ: Những món nợ chưa trả

NGUYỄN THỊ THANH BÌNH
NGUYỄN THỊ THANH BÌNH

TTO - 'Không thấy thằng Ba nói gì, nhưng con vợ nó mới điện lần nữa. Chắc gấp rồi'. Anh nhìn bàn tay gân guốc của má lật đật giở cái bóp sờn rách.

Truyện ngắn 1.200 chữ: Những món nợ chưa trả - Ảnh 1.

Anh còn nhớ, cái bóp này con gái anh mua cho nội hồi nó đi phụ bán hội chợ tết. Mấy năm rồi má vẫn dùng.

"Bây mua vé xe đò tao lên trển coi sao. Bây ở nhà lo được nhiêu thì lo".

Anh dạ, nói chiều nay con lên huyện sẵn ghé bến xe mua luôn, má cần thu dọn gì không, lên thành phố tươm tất chút kẻo người ta cười, nhà chú thím Ba nói gì cũng khá giả, khách khứa toàn sang trọng. Má phẩy phẩy tay, sang trọng thì sao, khách tới nhà con trai tao phải biết lịch sự với tao chớ!

Tính má thẳng vậy, con trai có vợ là má phủi tay, nói bây tự lo cho nhau. Má ở riêng một mình, thích thì sang nhà anh hoặc đón xe đò lên thành phố ở với chú thím Ba mấy ngày. Cháu chắt gửi thì má giữ giùm một buổi một ngày chớ đừng mong má giữ lâu. 

Đám trẻ vừa thôi nôi là đi nhà trẻ hết, tội má cả ngày cứ lê từ nơi gửi đứa cháu này đến chỗ gửi đứa kia để nó thấy nội, nó yên tâm.

Chưa được một tuần má về, má sang thẳng nhà anh thì thào: "Đúng thiệt rồi. Người ta đến đòi nợ hoài à!". "Chú thím có nói gì với má không?". "Không, tụi nó giấu, có người tới là tụi nó kêu tao vào phòng coi "ti quy". Vẫn mua phở cho tao ăn sáng, còn mua trái cây nữa". "Lạ ha!"

Anh nói với má mà như nói với mình. Cách nay mấy tháng, người ta nói chú thím Ba làm ăn thua lỗ sao đó phải bán đất, bán xe, cái nhà đang ở cũng mang thế chấp, tình hình có vẻ căng. Anh bàn với má, thuê người tới kẻ vạch phân lô trên mảnh đất đang ở. 

Hàng xóm hỏi tính bán đất hả, anh bảo ừ, thằng lớn sắp ra trường, bán đi mấy mét đất cho nó vay làm vốn lập nghiệp. 

Mảnh đất này hồi ba còn sống nói chia cho hai anh em, anh ở lại chịu trách nhiệm hương khói tổ tiên, chú Ba đi xa làm ăn lấy phần nhỏ hơn. Nhưng chú Ba nói anh Hai giữ hết đi, anh Hai nghỉ cho em được đi học là em mắc nợ anh Hai nhiều lắm. Anh ở trên miếng đất của ba má, cũng thấy mắc nợ.

Chú Ba thông minh lanh lợi, học giỏi từ nhỏ, nhưng nóng tính và có vẻ cộc cằn, má nói thằng Ba học điềm tĩnh như thằng Hai mới được lòng người, mới bền. Không biết có phải lời má linh mà vừa qua bốn mươi, chú Ba đã gặp hạn. 

Là nghe người ta nói chứ vợ chồng chú Ba kín bưng, anh dò hỏi mấy lần có nghe gì đâu. Anh đoán thím Ba mời má lên lần này sẽ xin má cho bán nửa mảnh đất phần của chú. Đất quê không được nhiêu nhưng chắc cũng qua cơn ngặt. Anh nói chuyện với má, má ừ, nói thằng Ba có thể không, chớ con vợ nó sắc sảo, tao nghi lắm.

Má lên rồi về trong nỗi chưng hửng, hoang mang lẫn lo lắng khi chú thím Ba không nói gì, cả nhà luôn có mặt đông đủ vào bữa sáng và tối với má, chỉ có không đưa má đi đây đó chơi như mấy lần trước.

Vậy tiền này sao? Anh nhìn cục tiền vợ chồng anh với má gom được nhưng nói xạo là tiền bán đất, có nghe chú thím Ba nói gì đâu, không lẽ khơi khơi đưa ra?

Có tiếng xe ngừng trước ngõ, vợ anh ngó ra: "Chú thím Ba về mình ơi!". Anh nói vợ đi cổng sau đến báo má hay. Anh đoán lần này nhà chú Ba về là có chuyện.

Tối, cả nhà ăn cơm với món gà hấp hành, món chú thím Ba và đám trẻ thích. Ăn uống tới khuya cũng không nghe nói gì, anh không tin vợ chồng em trai có thể rảnh rang mà về chơi giờ này. Không chừng là đi trốn nợ.

"Chuyện làm ăn của chú thím sao rồi?". "Hơi khó chút anh, tình hình chung ai cũng vậy hết".

Thấy nụ cười hiền khô của chú Ba, anh thấy mình có chút xấu xa. Anh cảm giác mình đang dồn em trai vào chân tường, buộc em nói ra cái khốn khó của mình, rồi anh sẽ như thần tiên bước ra từ hào quang giơ tay cứu vớt. 

Anh nhìn má buồn ngủ díp mắt nhưng chưa muốn về, hẳn má cũng đang chờ đợi. Má vẫn nói tao đẻ hai bây, tao biết quá rõ, anh có cảm giác má cũng đang sai sai.

Ăn trưa xong, nhà chú Ba về thành phố, thím Ba như mọi lần không ngần ngại đón lấy hai con gà vừa làm còn nóng hổi, mấy hũ chà bông khô gà lá chanh cùng mớ rau trái từ tay má và chị dâu. "Mấy món này quý lắm nè. Con cảm ơn".

Chú Ba kéo anh ra phía đuôi xe, ngập ngừng: "Má về có trách tụi em không?". "Trách gì, má nói bây bận bịu đi suốt, chú ý lo cho đám nhỏ". "Thật ra tụi em đang kẹt, nhưng không dám nói sợ má buồn". "Vậy còn kêu má lên!". 

Anh có cảm giác giọng mình hơi vóng lên, cuối cùng cũng lú ra rồi, anh không biết mình nên đón chờ thông tin với vẻ sung sướng kiểu "ta biết tỏng" hay làm mặt dàu dàu bi thương cho hợp cảnh.

"Lâu má không lên, mấy đứa nhỏ trông miết, tụi em sợ mai mốt lu bu không rảnh đón má lên chơi má lại lo. Anh chị với má yên tâm, thời gian nữa tụi em ổn định sẽ về chơi lâu hơn. Vậy hé, em đi!".

Anh nhìn má ngơ ngác đứng giữa sân nhìn theo cái xe nhỏ xa dần khuất, quay nhìn mảnh vườn loang lổ những vết đào như những miệng cười chế nhạo giễu cợt anh đã làm lố, diễn sâu. Anh nhớ cọc tiền gói vuông vắn, mấy lần tính lấy ra mà chưa có cơ hội, khẽ cười. 

Ờ, anh là ông nông dân nghĩ ngắn, đâu như chú Ba học cao hiểu rộng ở nhà tầng biết chạy xe hơi, nhưng gì thì gì, nó vẫn gọi anh là anh.

Cùng những món nợ chưa ai trả được.

NGUYỄN THỊ THANH BÌNH
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên