![]() |
Một hôm Trứ, cô đào Hiệu Thư và một tiểu đồng sang trấn sở thành Vĩnh (TP Vinh ngày nay) hát hầu một thân chủ. Giữa cánh đồng vắng vẻ, Trứ chợt thấy cái cơ hội “ngàn năm có một” trong tầm tay. Trứ bèn giả vờ hốt hoảng bảo mình quên dây đàn ở nhà. Cô đào vô tình không biết, liền sai thằng tiểu đồng chạy về lấy. Thừa dịp chỉ có anh với ả ở giữa đồng không mông quạnh, Trứ bèn sán lại tấn công cô đào trẻ, ghì chặt nàng vào lòng... Cô đào Hiệu Thư thẹn thùng, luôn miệng “ứ hự” trước những cử chỉ táo tợn của Trứ để cưỡng lại... <?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Năm tháng trôi qua, khi Nguyễn Công Trứ làm Tổng đốc Hải An, ông có tổ chức một buổi hát ả đào. Tình cờ trong đám đến hát lại có cả Hiệu Thư. Nhận ra “người cũ năm xưa” giờ đã thành danh, nàng bèn hát một câu huê tình để gợi lại chuyện xưa:
Giang sơn một gánh giữa đồng Thuyền quyên “ứ hự”, anh hùng nhớ chăng?
Nghe câu hát, lập tức Nguyễn Công Trứ nhớ lại tất cả cái “thuở ban đầu” ấy. Khỏi phải nói, kỷ niệm về một tình yêu sôi nổi của tuổi hoa niên đã lay động tâm hồn một khách phong tình như Nguyễn Công Trứ đến mức nào! Ông bèn nối lại mối tình xưa với Hiệu Thư, bất chấp tuổi tác của nàng, và làm một bài thơ “huê tình” mới, ghi lại cảm xúc của ông trong cuộc tái ngộ với nàng như sau:
Liếc trông đáng giá mấy mười mươi Đem lạng vàng mua lấy tiếng cười. Trăng xế nhưng mà cung chẳng khuyết Hoa tàn song lại nhụy càng tươi. Chia đôi, duyên nọ đà hơn một Mà nét xuân kia vẹn cả mười. Vì chút tình riêng nên đằm thắm Khéo làm cho bận khách làng chơi.
KIỀU VĂN
Tuổi Trẻ Cười số 367 (ra ngày 1-11-2008) hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. Chúc bạn đọc có thật nhiều thời gian thư giãn thoải mái! |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận