24/03/2015 11:22 GMT+7

Hồi ký HLV Alex Ferguson - Kỳ 3: “Ronaldo giỏi hơn tất cả”

ALEX FERGUSON
ALEX FERGUSON

TT - Cristiano Ronaldo là cầu thủ tài năng nhất mà tôi từng huấn luyện. Cậu ta giỏi hơn tất cả những cầu thủ lớn khác tôi từng dẫn dắt tại United, mà tôi thì từng có rất nhiều cầu thủ lớn.

Ronaldo và Ferguson khi ngôi sao người Bồ Đào Nha còn khoác áo M.U - Ảnh: scaryfootball.com
Ronaldo sở hữu một tài năng thật khó tin: thái độ khi tập luyện, sức mạnh, lòng can đảm, chơi giỏi cả hai chân, khả năng đánh đầu
Alex Ferguson

Đào được mỏ vàng Ronaldo

Những người đạt tới trình độ gần bằng Ronaldo là cặp cầu thủ thuộc lò đào tạo của câu lạc bộ: Paul Scholes và Ryan Giggs, vì những đóng góp phi thường của họ cho Manchester United (M.U) trong suốt hai thập kỷ.

Sự cống hiến lâu dài và bền bỉ cùng cách cư xử kiểu mẫu đã làm họ trở nên xuất chúng.

Cuối cùng chúng tôi cũng để mất thầy phù thủy của mình, Cristiano, vào tay Real Madrid, nhưng chúng tôi luôn nhìn lại quãng thời gian cùng cậu ấy với niềm tự hào và lòng biết ơn.

Trong sáu mùa giải thi đấu cùng chúng tôi từ năm 2003-2009 cậu ta đã ghi 118 bàn trong 292 trận và giành Champions League, ba danh hiệu vô địch giải ngoại hạng (Premier League), một Cúp FA và hai Cúp Liên đoàn (League Cup).

Cậu ta ghi bàn trong trận chung kết Champions League năm 2008 với Chelsea tại Matxcơva và chơi trận cuối cho chúng tôi 12 tháng sau đó, trận chung kết với Barcelona tại Rome.

Quãng thời gian đó là lúc chúng tôi chứng kiến một tài năng đặc biệt nở rộ trên sân tập Carrington cũng như trong đội hình thi đấu của M.U, giúp đội vượt qua giai đoạn khó khăn trong những năm giữa thập kỷ.

Chúng tôi đã giúp Ronaldo trở thành cầu thủ cừ khôi như hiện nay, và ngược lại cậu ta giúp chúng tôi lấy lại sự phấn khích và niềm tự hào của đội bóng M.U.

Madrid trả 80 triệu bảng tiền mặt để có được cậu ấy, và bạn có biết vì sao không? Đó là cách để chủ tịch Pérez của họ lên tiếng với thế giới: “Chúng tôi là Real Madrid, chúng tôi là câu lạc bộ vĩ đại nhất”.

Đó là một động thái thông minh của họ, là việc tuyên bố ý định luôn theo đuổi những cầu thủ nổi tiếng nhất của cuộc chơi”.

Ramón Calderón, người tiền nhiệm của Pérez, đã tuyên bố vào năm trước đó rằng sẽ có một ngày Cristiano là cầu thủ của Real Madrid.

Tôi biết chắc nếu họ đưa ra 80 triệu bảng thì cậu ấy sẽ phải ra đi. Chúng tôi không thể ngăn chặn mong muốn tha thiết của cậu ấy là trở lại bán đảo Iberia và khoác vào chiếc áo trắng nổi tiếng của Di Stefano hay Zidane.

Thực tiễn huấn luyện Ronaldo, cũng như các tài năng khác đến M.U khi còn ở tuổi niên thiếu, là bạn có thể giám sát họ trong những năm đầu khá thoải mái vì họ chưa là một thần tượng toàn cầu, họ chỉ đang trên con đường tiến bộ mà thôi.

Nhưng khi họ đã trở thành siêu sao như Ronaldo, bạn sẽ phải tự hỏi một câu mà Carlos Queiroz(*) và tôi luôn trăn trở: “Chúng ta còn giữ được Cristiano Ronaldo bao lâu?”.

Carlos dự đoán cực chính xác khả năng xảy ra sau này. Anh nói: “Alex này, nếu ông có được cậu ấy trong năm năm, ông đã đào được mỏ vàng. Chưa từng có tiền lệ một cầu thủ Bồ Đào Nha ra nước ngoài thi đấu vào năm 17 tuổi và ở đó năm năm”.

Thực tế việc chúng tôi đã có Ronaldo trong sáu năm đúng là như một phần thưởng thêm vậy. Trong giai đoạn đó chúng tôi giành được một cúp châu Âu và ba chức vô địch Ngoại hạng, và tôi cho rằng đó là khoản lợi nhuận rất khá.

Khi khả năng Ronaldo rời khỏi câu lạc bộ gần như chắc chắn, tôi đưa ra một thỏa thuận với cậu ta như giữa những người đàn ông với nhau.

Tôi đến nhà của Carlos ở Bồ Đào Nha để tìm cầu thủ đang biểu lộ khao khát đến Real Madrid và nói:

“Cậu không thể ra đi trong năm nay, không thể được, nhất là sau khi Calderón đã tiếp cận vấn đề theo kiểu đó. Tôi biết cậu muốn đến Real Madrid. Nhưng tôi thà giết cậu còn hơn bán cậu cho gã đó vào lúc này. Nếu cậu thi đấu tốt, đừng hành xử ngốc nghếch với chúng tôi, sau đó ai đó đến và đề nghị với chúng tôi một khoản phí chuyển nhượng kỷ lục thì CLB sẽ để cậu ra đi”.

Tôi cũng đã chuyển thông điệp đó tới Jorge Mendes, người đại diện của cậu ta.

Tôi đã làm rất tốt để trấn an cậu ấy. Tôi cho Ronaldo biết lý do từ chối bán cậu ta trong năm đó chỉ là vì Calderón.

Tôi nói: “Nếu làm thế tôi mất hết danh dự, mất hết mọi thứ, và tôi sẽ không bận tâm nếu thậm chí phải để cậu ngồi dự bị. Tôi biết chuyện sẽ không đến mức đó, nhưng phải nói thẳng thắn là tôi sẽ không để cậu ra đi trong năm nay”.

Ronaldo chuyển biến từ cầu thủ hay khoe mẽ

Trong những ngày đầu, không chút nghi ngờ là cậu ấy hơi khoe mẽ một chút. Bài học đầu tiên của cậu là văn hóa trình diễn trong bóng đá. Những đánh giá về Ronaldo dường như hơi bất công. Nhưng cậu ta đã thay đổi.

Một khía cạnh những người chỉ trích Ronaldo thường lờ đi chính là tốc độ di chuyển. Khi một cầu thủ chạy nhanh đến thế chỉ cần chạm nhẹ vào người anh ta sẽ ngã kềnh ra.

Khả năng thăng bằng của con người không thể hoàn hảo đến mức có thể bảo vệ người chạy không ngã ở một tốc độ nhanh bất thường. Một cú hích nhẹ vào cạnh chân hay một cú thúc chỏ vào hông cũng có thể làm mất thăng bằng.

Do đó thật là bất công khi ai đó không đánh giá cao khả năng giữ thăng bằng khi chạy với tốc độ cao của Ronaldo.

Tôi thừa nhận trong những ngày đầu cậu ấy chơi bóng kiểu “biểu diễn” rất nhiều và Carlos phải vất vả về mặt này.

Lúc nào anh cũng nhắc Cristiano: “Cậu chỉ là cầu thủ lớn khi mọi người bên ngoài câu lạc bộ bắt đầu nhìn nhận như thế. Là một cầu thủ lớn chỉ riêng với chúng tôi tại M.U là chưa đủ. Khi cậu bắt đầu chuyền bóng, lật bóng, xuất hiện đúng lúc mà mọi người không thể “đọc” được cậu thì đó là lúc các cầu thủ vĩ đại xuất hiện”.

Các đối thủ từng biết rõ cách đá của Ronaldo, cậu ta luôn giữ rịt lấy bóng. Nhưng nếu nhìn lại bàn thắng cậu ấy ghi trong trận bán kết với Arsenal, bạn sẽ thấy sự biến chuyển.

M.U có pha phản công, Ronaldo đánh gót cho Park Ji Sung: chúng tôi chỉ mất chín giây để có mặt ở vòng cấm của đối phương và đưa bóng vào lưới.

Đó là sự biến chuyển của một cậu nhỏ khoe mẽ, kẻ chỉ biết nỗ lực thuyết phục mọi người về tài năng của bản thân.

Đúng là như vậy, rất nhiều cầu thủ thiên tài cần phải chứng tỏ chính xác là họ giỏi đến thế nào. Và không ai có thể hạ gục Ronaldo về điều này.

Bất kể bị tắc bóng hay bị phạm lỗi bao nhiêu lần đi nữa, cậu ta luôn thể hiện sự thách thức: “Anh bạn sẽ không đá bay tôi khỏi cuộc chơi này được đâu. Tôi là Ronaldo”.

Ronaldo có lòng can đảm tuyệt vời và sự tự tin vào khả năng của mình. Cậu ta tự nâng cao bản thân, trong tâm trí tôi và những cầu thủ khác ở United, đến mức mà những người xung quanh phải nể phục cậu ta về tài năng.

Các đồng đội tại M.U đối xử rất tốt với Cristiano trên sân tập, họ luôn giúp cậu ta học hỏi. Lúc đầu khi bị tắc bóng trên sân tập Carrington, cậu ta sẽ hét lên một tiếng khủng khiếp “Áaaaa!”. Nhưng đồng đội phớt lờ điều đó và “mạnh tay” với cậu ta hơn khi tập.

Rất thông minh, từ từ Ronaldo hiểu ra rằng mình không nên “kêu gào” quá nhiều trên sân tập. Một khi nhận ra các cầu thủ không sẵn lòng làm khán giả nghe mình gào thét và đóng kịch nghiệp dư trên sân tập, cậu ta đã dừng lại. Qua thời gian, lối chơi này dần dần biến mất khỏi Ronaldo.

(*) Carlos Queiroz, trợ lý của HLV Alex Ferguson, hiện đang dẫn dắt đội tuyển bóng đá Iran.

____________

HLV Alex Ferguson say đắm với môn đua ngựa, thích đọc sách, sưu tập rượu vang, là người chồng hết mực yêu thương vợ...

Kỳ tới: Những sở thích bên ngoài sân cỏ

ALEX FERGUSON
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên