Phóng to |
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần |
Đến chơi nhà bạn ngày đầu tiên, mắt ta cay xè vì chưa quen với “hơi thở ông táo”. Bếp nhà bạn lộ thiên, kê bằng ba viên bờ lô. Ta vo gạo ở vại nước, còn bạn ra đụn rơm sau nhà rút một bó rơm, nháy mắt, ngọn lửa đã rực lên.
Mười phút thì cơm đã sôi lắm, một tay lùa rơm, một tay bạn xới cho nồi cơm sôi đều. Ta sụt sịt mũi (vì khói) giành việc xới cơm, vừa chạm đũa đã nghe lửa táp hai cánh tay nóng ran và rụt lại. Bạn cười...
Bạn dạy ta phủ rơm đang cháy lên khắp mặt nồi và quấn một nùi rơm thật chặt đút vào bếp để ngọn lửa chỉ ngún dần, khi sợi khói cuối cùng cũng tan vào không gian làng quê yên lành thì cơm đã chín thơm lắm rồi...
Ngày cuối cùng, ngồi xem bạn nấu cơm (ta gọi đó là “vật lộn với lửa”), hít hít mùi khói rơm ngồ ngộ sắp thành quen, mắt mũi đã bớt tèm lem rồi. Nấu một nồi cơm ở Sài Gòn đơn giản là vo gạo và ấn nút nồi cơm điện thôi mà...
Chiều nay, nhớ bạn, nhớ cái nóng hầm hập và rưng rức mùi rơm rạ ấy, ta lại loanh quanh Sài Gòn, tìm cớ ngang qua mùa khói...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận