Phóng to |
| Gia đình Khoai Sắn - chốn bình yên của tất cả thành viên ấy. Từ trái sang: bé Sắn, chị Loan, bé Khoai, anh Cải, mẹ anh Cải, bé Ba Luông và Oanh Kiều - Ảnh: Lê Minh |
Câu chuyện nghị lực vượt khó của thầy giáo Nguyễn Văn Cải, Trường THPT Quang Trung (H.Củ Chi), từng làm không ít người xúc động. Nhưng ở một góc khác, thầy giáo Cải lại rất cảm động trước tấm chân tình của người bạn đời chia ngọt sẻ bùi bấy lâu.
Những khúc quanh khắc nghiệt
Giọng anh trầm xuống khi hoài niệm về những ngày không quên: “Thời gian đầu tôi học đại học, bệnh tâm thần của má tôi đột nhiên trở nặng, tỉnh ít hơn mê, hay bỏ nhà đi. Chị gái tôi thất nghiệp, cả nhà rơi vào ngõ cụt. Sau đó, chúng tôi đưa má vào điều trị tại Trung tâm điều dưỡng bệnh tâm thần Thủ Đức, TP.HCM và tôi đạp xe đến thăm, chăm sóc má”. Chị Trần Thị Mỹ Loan, vợ anh, xuất hiện ở thời điểm anh tưởng chừng như gục ngã ấy. Chị cùng chăm sóc má, động viên tinh thần anh. Tình cảm nảy nở trong họ. Mười năm làm bạn, trải qua bốn năm yêu nhau cùng bao khó khăn, thử thách, anh chị chính thức kết hôn năm 2005.
Sau khi sinh bé Khoai, gia đình anh gặp hàng loạt sự cố. Chị gái anh bị ung thư, hai vợ chồng anh lo lắng chạy chữa cho chị suốt hai năm thì chị mất. Anh đón con gái lớn của chị là bé Oanh Kiều về nuôi. Năm 2008, anh chị sinh bé Củ Sắn. Cuối năm 2009, người anh rể qua đời vì đột quỵ, để lại đứa con nhỏ là bé Ba Luông (em trai bé Oanh Kiều). Một lần nữa, anh cảm giác số phận sao quá khắc nghiệt với bao tai biến dập dồn.
Vợ hiền - bến cảng bình yên
|
Dịu dàng, đằm thắm, chị Trần Thị Mỹ Loan chia sẻ về nghị lực giúp chị vượt qua bao thử thách ấy - đó chính là tình yêu và tình yêu ấy xuất phát từ “cảm mến nghị lực của anh, chàng sinh viên nghèo chịu thương chịu khó, hiếu thảo”. |
Anh Cải quay sang nhìn chị Loan cười hiền: “Nếu không có người vợ biết hi sinh và cảm thông trọn vẹn, gia đình tôi sẽ không vượt qua được nghịch cảnh này”. Lúc má anh còn điều trị ở Thủ Đức, sáng chị dậy sớm làm thức ăn nóng, nấu cơm để anh đem đến cho má.
Những đồng tiền còm cõi làm thêm dành dụm được của hai người, chị mua vải may cho má bộ quần áo mới nhân Ngày quốc tế phụ nữ 8-3. Đến khi cưới nhau, thầm lặng sau lưng anh, chị gánh vác cả gia đình, vừa chăm sóc má, vừa lo chạy chữa cho chị chồng, nuôi con mình và cả con chị chồng.
Từ bỏ công việc ở Viện Tim TP.HCM, chị Loan xin về làm điều dưỡng ở Bệnh viện H.Củ Chi để gần nhà, chăm sóc gia đình. Tảo tần trong ngôi nhà nhỏ, chị quán xuyến mọi việc để anh yên tâm công tác.
Ấy vậy mà khi kể về kỷ niệm thuở yêu nhau, chị Loan không giấu được nụ cười duyên dáng: “Yêu nhau trong nghèo khó nhưng tình yêu của chúng tôi không kém lãng mạn”. Bất kỳ dịp nào, từ sinh nhật chị đến lễ tình nhân, Ngày 8-3, Ngày thầy thuốc Việt Nam 27-2... anh đều tự tay làm thiệp tặng chị. Những tấm thiệp đơn sơ trang trí bằng tay, ghi nắn nót những dòng chữ yêu thương của anh đến giờ chị vẫn còn lưu giữ. Sau này thành vợ chồng, công việc bận rộn, tình cảm anh gửi chị qua từng tin nhắn, chị cũng lưu hết trên chiếc điện thoại nhỏ, không xóa một tin nào.
Quây quần bên bốn đứa trẻ, với anh, gia đình là chốn bình yên mỗi khi quay về. Nhìn những đứa trẻ đáng yêu nô đùa, bi bô trò chuyện, bao bụi bặm đường đời tan biến hết. Khoai và Sắn thấy khách đến hay cùng nhau khệ nệ ôm nguyên chồng ảnh gia đình ra tíu tít khoe. Xen lẫn các quyển album là bìa hồ sơ đựng những tấm thiệp kỷ niệm. Những tấm thiệp tay trang trí hoa cỏ của Oanh Kiều (nay đã 16 tuổi) gửi cậu Ba luôn đầy ắp chữ, dành tặng người cậu, người cha và người thầy thân yêu của mình. Còn bé Ba Luông (6 tuổi) kề bên chị, ôm chú gấu bông nhỏ xíu cứ ngơ ngác.
Rời Củ Chi về Sài Gòn dưới những hạt mưa lất phất rơi không dứt. Trên con đường quốc lộ tối, lạnh và ướt... bất giác người viết muốn quay ngược đầu xe, trở lại căn nhà ba gian đơn sơ ấm áp yêu thương, nơi bình yên của gia đình Khoai Sắn...

Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận