Phóng to |
Hình chụp lại bức thư của chị Mỹ Nhân |
Chúng tôi cố gắng ghi lại nội dung toàn bộ bức thư với biên tập vài lỗi chính tả, ngắt câu:
Tạm biệt chồng con!
Anh, trong hoàn cảnh gia đình quá khổ, em không sống nổi với anh và các con được. Vì em bệnh thần kinh, rối đầu óc vì nợ quá nhiều, cuộc sống khổ mãi, không lối thoát. Em không tâm trí mà sống nổi với anh cùng các con. Bệnh đau nhức cả thân thể của em. Bệnh kéo dài tháng ngoài, rộ bệnh lên người, lúc đó khổ cho anh. Em thành người điên, em sợ quá anh ơi!
Em bệnh, em biết không qua được căn bệnh này. Sống với anh hai mươi mấy năm trời toàn là khổ không. Lúc bệnh, không tiền trị bệnh than khổ, anh em vay hỏi tiền để trị bệnh mà không hỏi ai được đâu. Cuộc sống không lối thoát, đi đến con đường chết.
Em nghĩ chết là hết, để cho anh gánh nặng, chứ đời em thương anh nhiều lắm. Bỏ lại ba đứa con cho anh, con mình khôn ngoan chưa làm em buồn, em buồn mà em bỏ con em chết. Các con ơi, vì mẹ không qua được tinh thần để sống.
Với các con vì lo các con ăn học mà mẹ lâm vào nợ, thiếu tiền người ta, tiền hụi dì Ánh 1 tháng 1 triệu tiền hụi cho dì Ánh. Số còn khổ của mẹ sống khổ mãi mãi không lối thoát, không tương lai.
Bằng, Tâm, Ngân ba đứa ở lại sống ráng vươn lên. Cuộc sống mẹ bỏ các con trong lúc này làm khổ cho các con. Vì bệnh mẹ nhiều lo âu, nợ tiền không tiền trị bệnh, rồi tinh thần suy sụp nằm xuống không ngủ được (lúc nào được cứ nghĩ nợ tiền), cuộc sống không làm ra tiền. Còn mình anh Bảo làm không đủ mà sống nổi được nữa. Bệnh 1 tháng rồi mà cứ nhớ nợ tiền. Mấy năm mẹ nuôi các con đi học, mẹ đi van xin cho gia đình mình được sổ nghèo và cực nghèo mà không được (mà được ai chịu cho gia đình nghèo hết).
Anh Bảo, anh! Em chết anh khổ nhiều vì trong nhà hiện giờ không tiền, không gạo, rất làm khổ anh, cho anh nhiều quá. Em chết xin hàng chôn liền.
Bằng, Tâm, Ngân các con thương mẹ đừng trách mẹ vì mẹ quá khổ, không thoát bệnh của mẹ được. Sáng đi khám bệnh bác sĩ nói mẹ bệnh nhiều quá suy sụp tinh thần vì mẹ lo nợ tiền mà không sống nổi để nuôi các con được.
Mẹ khổ quá con con ơi, các con sống nên người, (đừng) làm khổ cho cha con, mẹ làm cho khổ rồi. Anh, em thương anh nhiều lắm, em ráng độ cho bốn cha con anh trúng số đặc biệt.
Anh Đoàn (Trần Đại Đoàn, bí thư Đảng ủy xã An Xuyên - PV), em chết rồi còn lại chồng em, anh giúp cho gia đình em được sổ nghèo cho con vay tiền đóng học phí, còn 1 năm cuối mong anh Đoàn giúp đỡ, Ánh còn tiền hụi anh Bảo trả Ánh từ từ. Ráng nhường mà sống nghe Ánh, đừng để khổ chị. Gánh dì bảy, em chết Bảo và con em khổ nhiều mong mấy chị giúp đỡ chồng con em. Đi đến con đường cùng rồi, em không biết nói gì với chế (chị) hết.
Anh Bảo nhiều đêm em than khóc với anh, em thương anh nhiều lắm. Sống với em cuộc đời cơ cực nghèo khổ. Mấy anh, chế coi cháu anh Bảo ráng giúp đỡ cho được qua hoàn cảnh vợ chết. Em có lỗi với anh chị em bên chồng nhiều. Em bỏ anh (Bảo) mà đi.
Xin các cấp chính quyền ấp 5, vì hoàn cảnh gia đình quá khổ không lối thoát, mong các ông giúp cho chồng con tôi được sổ nghèo để sống ngày tháng còn lại trên đời.
Bằng, Tâm, Ngân, các con thương mẹ đừng trách vì gia đình mẹ gánh không nổi, mẹ mới lỡ bỏ các con. Mẹ thương các con nhiều nhiều lắm. Anh Bảo em thương anh nhiều nhiều lắm.
Bà con lối xóm ráng giúp đám ma tôi.
Mỹ Nhân tạm biệt!
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận