Minh họa: Đặng Hồng Quân |
- Gớm! Cái nhà anh này. Người ta bảo dậy ăn cơm chứ có ai gọi để chăm sóc gì cho vợ đâu mà cà cuống lên thế.
Hai mắt cay xè. Anh ngượng nghịu nhìn chị “hàng xóm” đang lay lay bờ vai mình.
“Hàng xóm” nhìn anh ái ngại:
- Cũng phải lo cho cái thân mình nữa đấy ông ạ. Ông mà nằm xuống thì không ai chăm cho vợ đâu. Cơm đi, tôi mua về cho rồi đấy.
Anh quơ tay nhặt hộp cơm chị vẫn mua giùm cho ở bên phố Phương Mai từ lúc còn giữa chiều. Ngắm bốn lát thịt heo kho bám đầy bột nghệ vàng, mấy cọng rau muống trụi lá, dài ngoẵng và nhúm đậu lạc rang mỡ, anh lơ đễnh múc từng thìa cơm. Chị, chắc đã ăn tối xong, nói với anh như gắt:
- Cố mà cho trôi cơm vào họng.
Giọng chị bỗng chùng lại:
- Không biết bao nhiêu hôm nữa mới về được...
Chị nửa nằm nửa ngồi trên manh chiếu xơ xớp trải lên sàn ximăng lô hô lổng hổng. Hai mắt nhìn lăm lăm vào dãy phòng hồi sức sau phẫu thuật. Anh nhìn đôi dép nhựa sắp mòn hết cả đế của chị để lỏng chỏng bên manh chiếu, cố nén tiếng thở dài.
Bỗng có tiếng gọi giật giọng:
- Người nhà bà Như đâu?
Anh hốt hoảng phóng chân đất vào phía dãy phòng bệnh. Trở ra, anh buông thõng người xuống chiếu vì mệt nhọc. Chị đẩy hộp cơm cho anh, hất hàm:
- Đấy, không cố mà nạp cho hết vào người thì lấy sức đâu mà chạy như bay thế!
Đêm trôi còn chậm hơn cả sên bò. Anh ngồi bó gối trên tấm chiếu trải kề sát bên manh chiếu của chị. Xung quanh lổn ngổn túi xách, thau chậu quây lấy gốc cây bàng.
Anh thắc thỏm không dám ngủ. Cứ sợ bỏ lỡ tiếng gọi giật giọng từ phía phòng bệnh.
“Hàng xóm” của anh hai tay bắt chéo ngang mắt, thấy anh lăn bên này trở bên kia mãi, làu bàu:
- Chợp mắt đi, có gọi thì tôi bảo cho mà dậy. Mỗi ngày cả chục lần họ réo, ai còn lạ gì tên vợ anh nữa mà lo ngủ quên. Cứ nhấp nha nhấp nhổm như đàn bà chờ đi đẻ.
Anh không dám cựa mình, chỉ cố nép người ra xa manh chiếu của chị một chút.
Ngày đầu vợ anh từ phòng mổ chuyển về phòng hồi sức, thấy anh ôm chiếu đứng ngó lớ ngớ tìm chỗ, chị dẹp một góc manh chiếu của mình cho anh. Khoảng sân ximăng chưa đầy vài chục mét vuông mà cả đống người nuôi bệnh tá túc. Nếu anh không được chị cho... nằm ké một bên thì còn lâu anh mới tìm được chỗ trải chiếu. Đêm đầu anh ngồi vặn vẹo tay chân mãi. Chị nhìn anh lăm loi như nhìn một thằng hóa rồ. Bỗng gắt:
- Nằm đi. Đã đến đây thì có là ông tiến sĩ, bà kỹ sư hay ông tướng ông tá gì cũng như nhau cả thôi. Muốn giữ ý tứ gì gì đó thì về quê mà giữ!
Khi chị đã thở đều đều anh mới đặt lưng xuống, nhè nhẹ cho cái túi xách vào giữa khe hở của... lưng anh và chị.
Anh gầy rộc vì những tiếng gọi bất chợt, lanh lảnh túa ra không giờ giấc gì từ phía phòng bệnh và những đêm ngủ trầy trật đầy lo âu, mộng mị. Đôi lúc anh thấy chị nằm ngủ mà... phát thèm. Thèm ngủ được bất cứ lúc nào như chị, dù chỉ là giấc ngủ ngắn ngủi giữa hai lần gọi.
Quanh gốc bàng đầy người. Vậy mà lạ. Chị chẳng cáu gắt với ai bao giờ ngoài anh. Có lúc bị chị gắt, anh len lét nhìn xung quanh, thấy kỳ kỳ sao ấy. Một hôm, sau bao chuyện lung tung trên trời dưới đất, chị bảo:
- Thấy anh cứ lơ ngơ lẩn ngẩn nên tôi mới lắm chuyện. Đã đến đây là khổ lắm, đành cảnh đầu đường xó sân cho qua ngày mà nuôi người bệnh thôi...
Chị đăm đăm nhìn lên bầu trời có những dải mây bay lững thững vô định về chốn xa xăm.
Anh để ý cứ đến mỗi bữa cơm là chị thường ngồi tách ra một chỗ xa trong sân. Nói năng thì bỗ bã nhưng ăn uống lại thấy e dè. Một bữa, sau khi có tiếng gọi từ phòng bệnh, chị buông hộp cơm xuống sàn ximăng, lật đật lao đi. Anh thấy hộp cơm của chị để lỏng chỏng giữa nắng thì ra lấy vào. Anh thảng thốt, bất chợt thấy tim mình nhói lên. Trên phần cơm chỉ có nhúm rau muống những cọng là cọng, thêm nhúm hạt lạc rang nằm lỏi chỏi.
Chiều. Anh lấy cớ muốn ra đường cho khỏi tù chân để giành lấy việc đi mua cơm. Anh qua cầu vượt, sang bên kia đường Giải Phóng tìm đến mấy quán cơm trong ngõ. Lúc giở ra ăn, chị ngạc nhiên, nhìn sang anh rồi hấp tấp chạy lại:
- Khoan đã, nhầm hộp rồi.
Anh lắp bắp:
- Tôi mua... mua... chị... chị... đừng ngại... ngại chi cả. Mấy... mấy ngày qua tôi không biết là... chị... chị...
Chị ngồi thụp xuống manh chiếu. Cả hai không ai nói thêm câu nào. Chừng thấy im ắng quá, anh vừa xúc cơm ăn, vừa giả lả hỏi chị về loại thuốc mà bác sĩ mới cho chị đơn, phải ra ngoài phố mua.
Anh bỗng thấy ngạc nhiên khi lần đầu nghe chị nói với mình trong bữa cơm mà không hề gắt gỏng hay làu bàu:
- Cố mà ăn, cơm thương cháo thương. Tôi nuôi nhà tôi nhiều lần tôi biết, ở cái chốn này mà có cái để tọng vào mồm đủ ngày hai bữa đã là...là...
Chị đưa tay ngượng nghịu bịt lấy mồm.
Hoàng hôn lại phủ lên khoảng sân ximăng lở lói có gốc bàng chi chít vết khắc.
Phía sau dãy phòng bệnh, hàng cây xà cừ cổ thụ cũng chìm dần vào bóng tối. Thi thoảng tiếng chim lợn cất lên từ trong vòm lá. Chị nhìn về phía hàng cây.
- Mả bố nó chứ cái tiếng chim lợn! Nghe sợ bỏ xừ đi.
Anh cười. Bỗng nhận ra rằng, mình chưa bao giờ cười trước một câu chửi.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận