04/12/2009 09:53 GMT+7

Ba ơi, con xin lỗi!

TRẦN THỊ NGỌC MAI
TRẦN THỊ NGỌC MAI

TTO - Ba ơi, đã hơn ba năm rồi con không được gặp ba. Không được ba chở đi học, không được nghe ba nói: “Ăn cơm đi con!”, “Ngủ đi con!”…

Kính gửi ba thương yêu

q1MR3OSc.jpgPhóng to
Ảnh minh họa, nguồn: Internet
TTO - Ba ơi, đã hơn ba năm rồi con không được gặp ba. Không được ba chở đi học, không được nghe ba nói: “Ăn cơm đi con!”, “Ngủ đi con!”…

Tháng trước, con một mình ngồi ngoài cửa phòng mổ chờ mẹ suốt hơn 24 tiếng. Bên trong phòng mổ, các bác sĩ đang chiến đấu với bệnh tật để bảo vệ mẹ. Nhìn cảnh những người quanh con quây quần, thăm hỏi, động viên nhau..., con càng nhớ ba da diết. Ba ơi, giá như có ba bên con lúc đó.

Ba năm trước, cũng khung cảnh gần như thế, mẹ và con ngồi chờ ba ngoài phòng mổ. Hai mẹ con không dám đi xa cánh cửa phòng mổ quá 5m. Con và mẹ không ngừng quan sát chuyển động của cánh cửa đó rồi tự động viên, an ủi nhau từng giờ từng phút. Khi được tin ca phẫu thuật của ba kết thúc nhưng chưa biết ba vượt qua được hay không, con và mẹ thấy trời đất như đảo lộn. Con đã rất sợ.

Ngày hôm sau người ta chuyển ba sang phòng săn sóc đặc biệt. Con và mẹ vẫn chờ ngoài hành lang và không rời mắt khỏi cánh cửa phòng bệnh. Mỗi lần có ai đó ra vào phòng, hai mẹ con lập tức chạy đến mong sao có thế ghé mắt giây lát qua khe cửa để tìm ba. Hôm sau nữa bác sĩ cho người nhà được phép vào thăm với thời gian rất ngắn, chỉ khoảng 2 phút. Mẹ là người vào đầu tiên.

Con nghe mẹ kể ba chưa nói chuyện được, tay chân ba bị trói vào thành giường, thân thể đầy dây nhợ… Mẹ vừa kể vừa rưng rưng nước mắt. Mẹ hỏi con có muốn vào thăm ba không. Con muốn, rất muốn nhưng… không dám. Ba ơi, con sợ nhìn thấy mấy cái ống họ đặt vào người ba, sợ cả mớ dây cắm vào người ba nữa!

Ngày tiếp theo, mấy dì và cô vào phòng thăm ba. Con chỉ biết đứng nhìn bên ngoài mà thèm khát có sức mạnh nào đó giúp con bước qua cánh cửa kia để đến với ba. Nhưng con vẫn không thể! Mẹ nói là ba tìm con, ba chảy nước mắt nhiều lắm.

Ngày tiếp theo nữa con tự hứa sẽ vào thăm ba. Nhưng quá trễ rồi. Sáng hôm đó ba ra đi mãi mãi, vĩnh viễn rời xa mẹ và con.

Ba ơi! Sao ba không chờ con thêm chút nữa. Nếu ba cho con thêm một ít thời gian nữa thôi thì con đã gặp được ba rồi… Con xin lỗi ba! Ba ơi! Con nhớ ba nhiều lắm…

Mời bạn viết Những lời của con

Cha mẹ cho chúng ta một cuộc đời, cho chúng ta những bệ phóng để vươn đến trời cao. Cha mẹ cũng luôn là bờ vai yên bình nhất để chúng ta dựa vào những khi thất bại, những khi mệt mỏi trong dòng đời đua chen...

Mỗi ngày trôi qua đều có thể là món quà dâng tặng cha mẹ nếu chúng ta biết cách báo đáp chữ hiếu, thể hiện tình cảm của mình.

Tuổi Trẻ Online mong sẽ là nhịp cầu bắc tấm lòng của những người con đến cha mẹ thông qua nội dung Những lời của con trong chuyên mục Nếp nhà. Hãy gửi chúng tôi những câu chuyện, những kỷ niệm, những điều xúc động về cha mẹ mà bạn muốn gửi tặng đấng sinh thành - những người đã cho bạn vóc hình hôm nay. Đó cũng có thể là những tâm tư mà bạn khó có thể nói trực tiếp bằng lời...

Bài viết gửi về tto@tuoitre.com.vn hoặc tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn với tiêu đề: Những lời của con. Vui lòng sử dụng font chữ có dấu tiếng Việt. Lưu ý độ dài bài viết không quá 800 chữ (gửi kèm hình nếu có thể).

TRẦN THỊ NGỌC MAI
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên