Phóng to |
Ảnh: lovespeaks.net |
Tình cảm tôi dành cho anh có cả tình yêu và lòng biết ơn nên tôi đã vâng lời anh trong hết thảy mọi chuyện. Khi quen anh tôi đã bỏ việc trưởng phòng nhân sự ở một công ty để về làm cùng anh. Mỗi ngày chúng tôi đều ở bên nhau từ sáng sớm cho đến 22g đêm.
Nhưng càng ngày anh càng ghen tuông một cách rất bệnh hoạn.
Đầu tiên anh tìm cách tách tôi ra khỏi nhóm bạn thân thời đại học, bắt đầu là với bạn trai, rồi sau đó những người bạn gái anh cũng không cho tôi gặp gỡ (đến mức những người bạn của tôi khi hội họp cũng không rủ tôi nữa và đùa với nhau rằng tôi đã ở tù rồi).
Sau đó anh lật tung tất cả những gì có thể của tôi để tìm kỷ niệm giữa tôi với người yêu trước (thậm chí đến những cuốn vở tôi bỏ đi anh cũng lật từng trang để tìm). Khi tìm không được chứng cứ gì anh bắt đầu tìm cách bẻ password email của tôi, giả vờ là tôi để chat với những người bạn trong yahoo của tôi để moi thông tin. Thậm chí anh còn giả tôi để hẹn uống cà phê với những người đó nữa.
Mặc dù khi quen tôi anh đã bắt tôi thay sim điện thoại để cắt liên lạc với tất cả những người đàn ông trước đây có ý tán tỉnh tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ vì anh yêu tôi nên mới ghen tuông như thế, nên tôi đã ngoan ngoãn làm mọi điều theo ý anh để anh vui lòng và cũng để chứng minh tình cảm của tôi với anh.
Nhưng càng ngày tôi càng thấy rằng hình như sự ghen tuông đó không xuất phát từ tình yêu, nó chỉ nhân danh tình yêu mà thôi. Anh không cho tôi làm bất kỳ điều gì nếu không có anh làm cùng hoặc bên cạnh tôi, đến nỗi ra đường gặp lại bạn trai học cùng lớp trước đây tôi cũng phải làm ngơ. Tôi ở bên anh suốt ngày nhưng anh vẫn ghen và luôn tìm cách thóa mạ tôi bằng những lời rất cay độc mà mỗi lần nhớ lại tôi chỉ muốn đâm một nhát dao vào ngực anh thôi.
Anh đã biến tôi từ một cô gái hoạt bát, yêu đời trở thành một con rối trong tay anh, một búp bê ở trong tủ kính và sợ hãi, nghi ngờ tất cả mọi người, mọi điều xung quanh mình. Suốt thời gian quen anh tôi không bao giờ được mặc váy, áo thun không cổ, sơmi phải luôn cài đến nút trên cùng, không bao giờ ngồi cạnh một người đàn ông cho dù là trong một bàn tiệc.
Chỉ cần anh gọi điện thoại mà tôi không nghe máy hoặc nhắn tin mà không trả lời ngay lập tức thì anh sẽ dùng lời thóa mạ tôi theo kiểu "Đang ăn nằm với thằng nào mà không nghe máy?", và còn hàng tỉ những lời thóa mạ như những nhát dao đâm vào tim tôi và giết chết tình yêu tôi đã dành cho anh. Tôi sợ hãi và bị stress đến mức cơ thể tôi từ chối tiếp nhận thức ăn và tôi sút hơn 6kg.
Tôi đã tìm cách chia tay anh bao lần vẫn không được vì anh nhất định không chịu buông tha tôi bằng những lời ngọt ngào, yêu thương, rồi sự chăm sóc cũng như làm tất cả mọi điều để tôi vui.
Cuối cùng tôi cũng thoát ra được và tìm lại chính mình. Mặc dù hôm nay tôi phải đi một mình trên con đường của mình, không ai quan tâm chăm sóc nhưng tôi vẫn thấy rất vui và hạnh phúc. Tôi chưa từng lập gia đình nên không biết cuộc sống vợ chồng sẽ có những ràng buộc như thế nào, nhưng những gì đã trải qua tôi nhận thấy ghen tuông và hành động trả thù vì ghen tuông là bản chất ích kỷ của người đó chứ không phải lúc nào cũng xuất phát từ tình yêu.
Tôi đã đôi lần đọc những tâm sự của các bạn về những người yêu ghen, những người chồng ghen, nhưng thú thật tôi chưa thấy ai bằng những gì mà tôi đã chịu đựng hai năm trong cuộc đời mình. Nếu có một từ để diễn tả cảm giác khi nhớ lại những tháng ngày ấy thì tôi chỉ có thể dùng hai từ "kinh hoàng!"
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận