
Đó là cách đặt vấn đề của nhà thơ Lê Minh Quốc, người tuyển chọn, khi mời bạn đọc vào với “Một vườn hoa muôn hồng nghìn tía” - lời giới thiệu tuyển tập Thơ tình Sài Gòn - tập sách đầu tiên của Tủ sách Sơn Ca kết hợp cùng NXB Trẻ ấn hành, bên cạnh hai tuyển tập truyện ngắn nữa.
95 tác giả, mỗi người một bài thơ tâm đắc nhất theo cùng chủ đề. Để chọn ra một chùm thơ đại diện cho cả tập là bất khả! TTO xin dùng cách ngẫu nhiên, bài thơ nào có trong nhan đề hai chữ “Sài Gòn” thì xin trích giới thiệu cùng bạn đọc!
Sài Gòn
Sài Gòn nắng đến độEm phủ kín khẩu trangTa chỉ còn biết yêu đôi mắt
Sài Gòn mưa đến độTa chưa kịp xòe ôEm đã về nhà ai ướt áo
Sài Gòn bụi đến độTa lạc mất mùi nhauSau một chiều kẹt xe vô cớ
Sài Gòn đông đến độCó quá nhiều dáng ngườiTa sửng sốt… là em
Sài Gòn rộng đến độMười năm ta xa nhauChưa một lần gặp em tình cờ trên phố
Sài Gòn vui đến độTa không còn đủ buồnĐể đi hết những quán đêm
Đêm Sài Gòn
Đôi khi thấy mình vội vàng như gióThở cùng đêm Sài Gòn thoáng xuân thìÁnh đèn màu loáng thoáng lối sông đi Lòng trắc ẩn điệu Nam Bình gợn sóng
Lạc bước giữa đêm Sài Gòn cao rộngGhé quán cà phê ấm khói hương xưaGiọt nâu rơi nhằm kí ức ngày mưaDòng nhạc Trịnh xoáy bờ tim đau nhói
Thả hồn vào đêm Sài Gòn vời vợiNhững con đường tình sử lá me bayHàng cây chụm đầu thủ thỉ gió layPhố đứng ngó người xưa tìm dấu cũ
Đêm Sài Gòn đêm vui không cần ngủNgười phương xa nhòa lệ rủ nhau vềNắng nóng mưa dày vẫn đậm tình quêVẫn Sài Gòn hơn 300 năm trẻ mãi
Nỗi nhớ Sài Gòn
Tưởng không bao giờ nhớ Sài GònBởi mỗi ngày ta bước chân qua đấyGóc phố nhỏ nhoi con đường vẫn vậyCó gì đâu - mưa nắng vẫn vô chừng
Hàng me vẫn dáng đứng lừng khừngNhư anh chàng trồng cây si trước ngõThách đố thời gian chờ ai đưa mắt ngỏPhút chao lòng - thả lá rớt đầy tay
Thành phố công viên lúc vạm vỡ lúc hao gầyLúc mơ màng lúc ồn ào huyên náoLũ ve con chờ ta cất tiếng chàoGiấu nỗi nhớ trong lá cành phượng vĩ
Giấu nỗi nhớ trong những chiều mưa nhỏTuổi học trò mở ngỏ trái tim nonEm - học trò - gì cũng nghĩ lạ thườngLà hoa nắng - là tình yêu độ lượng
Sài Gòn của em trái tim như sóng cuộnNhư những chàng trai trẻ tuổi đôi mươiNhưng vẫn hay vô cớ nhoẻn miệng cườiCái e ấp của cô nàng mười tám
Em theo gió lang thang con phố gầyNhững chiếc lá - mảnh theo dấu chân kỉ niệmHoa điệp vàng nhìn lũ trẻ nhảy dâyKhoe áo thắm giữa nắng chiều ngập gió
Những con ngõ hoang vu với những ngôi chùa cổMái mốc rêu rợp mát những trưa hèEm thường giấu tuổi thơ mình trong đóChẳng biết vô thường vì chỉ thích vu vơ
Này bỗng nhiên như một kẻ mộng duEm nhớ quá những tháng ngày ở đấyBạn bè thật thà kẻ khôn ngoan khờ dạiKhi bỗng nhiên xa… xa quá Sài Gòn.
Mưa Sài Gòn trên phố người Hoa
Mưa Sài Gòn rơi trên phố người HoaMái ngói xưa âm thầm mơ rêu vỡCô gái hát câu gì trong sách cổTiếng gọi đò chìm loãng đáy Bình Đông
Tóc em dài như quên cả dòng sôngQuên cả chiều xõa ghen lên bao mắtNhững mỹ nữ của ngàn năm xuân sắcHoa lục bình tim tím dạt về đâu…
Đèn lồng treo còn tỏ mối duyên đầuTình trắng tóc vẫn chưa nguôi hoài niệmMỗi đôi mắt như trường thành cung điệnĐang nhói đau bao bí ẩn không lời
Sài gòn, phố người Hoa, mưa rơi…
Hè phố Sài Gòn
Con đường dưới bóng câySôi dòng xe cộ chạyChừa ra hè phố nàyCho ta đi dạo đấyNgôi nhà ai dịu dàngGiăng hoa ngoài cổng lớnLứa đôi nào đưa đónTrong buổi chiều tan caKhi đợi nhau trước nhàKhi hẹn nhau ngoài phốTa thường quên chẳng nhớVỉa hè nằm dưới chânEm nghiến gót nhiều lầnMỗi khi anh đến chậmNhững viên gạch rên thầm(Mà có bao giờ giận)Nén đợi chờ theo emNhững viên gạch, êm đềmThầm thì nghe sương đọngTự lau mình sạch thêmSợ chân người qua lấmKìa mùa xuân rải gấmMột dãy hoa điệp vàngEm ơi mình đi chậmNghe vỉa hè âm vang
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận