22/12/2010 13:00 GMT+7

Những mùa Noel

PHAN THỊ HOÀI THU (Văn B K.32, ĐH Quy Nhơn)
PHAN THỊ HOÀI THU (Văn B K.32, ĐH Quy Nhơn)

AT - Tôi thích Noel, chắc cũng giống như mọi người. Không biết từ khi nào, một ngày lễ lớn của những người theo đạo Thiên Chúa lại được mọi người hưởng ứng nồng nhiệt đến như vậy!

ck1h6g5q.jpgPhóng to

Minh họa: Duy Nguyên

Tôi đã khóc suốt ngày Noel năm ấy chỉ vì "nợ" mẹ một lời xin lỗi. Tôi đã năn nỉ mẹ xin được đi chơi đêm Noel với mấy đứa bạn, để rồi nghe quyết định của mẹ là: "Không đi đâu hết! Ở nhà!". Tôi ghét mẹ, càng ghét hơn khi sau đó nghe lũ bạn kể say sưa về cuộc đi chơi đầy thú vị và vui vẻ đó. Tôi lại khóc, lại hối hận vì sao mình bướng bỉnh đến vậy, một lời xin lỗi mà cũng không thể nói ra được. Đó là năm tôi học lớp 11.

Năm tôi học 12, tôi đã lớn (tôi nghĩ vậy) và bố mẹ cho tôi đi chơi nhưng phải về sớm vì gia đình tôi có người ốm nặng, sợ không qua khỏi. Giọng bố tôi buồn buồn : "Con đi chơi cẩn thận rồi nhớ về sớm nhé!". Có gì lăn trên khóe miệng tôi mặn chát. Tôi biết nếu từ bỏ cuộc vui này thì sẽ rất tiếc, vì là năm cuối cấp, năm sau tôi có còn cơ hội đi chơi Noel với hội bạn này nữa không? Đắn đo mãi tôi vẫn quyết định đi, và về sớm.

Đã lâu lắm rồi tôi không được đi chơi Noel mà, tôi vui lắm, càng vui hơn khi đi cùng hội bạn thân. Chúng tôi trầm trồ với những hang đá rực rỡ màu xanh đỏ lung linh huyền ảo của đèn led, những hộp quà nhỏ, những hạt xốp, những tấm thiệp chúc mừng trên cây thông Noel, được lắng nghe những bản nhạc êm đềm về giáng sinh. Tôi trở về nhà lúc 10g đêm trong sự tiếc rẻ khi mọi người vẫn còn vui vẻ xem văn nghệ. Nhưng tôi không hối hận...

Rồi mùa giáng sinh ấy cũng qua đi, tôi hiểu rằng đó là Noel đầy kỷ niệm nhất của thời học sinh. Lên đại học, tôi sống cuộc sống xa gia đình. Giáng sinh tôi không thể về được vì đó đâu phải là quốc lễ. Dù ở một thành phố xa quê nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hối hả, nhộn nhịp của mọi người sắp đón chào một mùa

Giáng sinh mới.Những bộ quần áo ông già Noel với chòm râu trắng muốt, những thứ đồ chơi trẻ em nhìn thật vui mắt. Đi qua một nhà thờ lớn tôi thấy ánh đèn nhấp nháy trên bức tượng Chúa với ngọn thánh giá cao vút. Hang đá ở đây lớn hơn trong gia đình những người bạn mà tôi từng thấy. Và những bản nhạc quen thuộc vẫn vang lên thật du dương như ru lòng người vào cõi thiên đàng. Nói chung là đẹp lắm, tôi không thể tả hết được.

Nhưng tôi buồn, buồn không phải vì bố mẹ không cho đi chơi. Ngày lễ tôi có thể tự cho phép bản thân nghỉ một bữa để đi chơi, giờ tôi học xa nhà nên bố mẹ cũng không thể cấm đoán chuyện này. Nhưng không có ai! À, mà có chứ, tôi được mời đi chơi cùng mấy người trong xóm trọ, nhưng đi được một đoạn tôi lặng lẽ quay về... Và tự dưng tôi nằm khóc một mình, khóc như bị ai bắt nạt vậy.

Tôi nhớ lại giáng sinh năm trước, khi vẫn còn là một cô bé hồn nhiên, được bên bạn bè nắm tay nhau trong đêm Noel lạnh giá, cảm nhận được chút thân tình ấm áp. Nằm trong căn phòng trống vắng, tôi nhớ lại những điều đã mãi đi vào ký ức, để lại trong tôi và trong bạn bè biết bao kỷ niệm đẹp.

Năm nay, tôi đã trưởng thành hơn, là sinh viên năm hai rồi. Lại sắp chào đón một mùa giáng sinh mới. Không biết nó sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn lại một mùa giáng sinh xa nhà nữa nhưng hi vọng nó sẽ không buồn như năm trước. Vì giờ đây, mặc dù không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi biết ở nơi xa ấy có một người vẫn luôn dõi theo bước đi của tôi, mong tôi được vui vẻ - đó là anh. Và tôi mong chờ giáng sinh đến... Tôi cầu nguyện để một niềm vui bất ngờ sẽ "giáng sinh" trong tâm hồn tôi, như một vì sao lấp lánh...

I5sitGZG.jpgPhóng to

Áo Trắng số 23 (ra ngày 15/12/2010) hiện đã có mặt tại các sạp báo.

Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.

PHAN THỊ HOÀI THU (Văn B K.32, ĐH Quy Nhơn)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Tuổi Trẻ Online Newsletters

    Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

    Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất