![]() |
Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh |
Quán cũ hôm nay vắng khách. Tôi gọi là quán cũ bởi nơi ấy, lần đầu tiên tôi “hẹn hò” với anh. Quán nằm bên bờ sông, có một cây sung cổ thụ vươn nhánh ra ngoài sông, có một dãy tre lồ ô, mấy bụi tre gai để giữ đất… và có rất nhiều cây khế - đặc trưng của nhà vườn ven sông. Ban đêm, nhìn ngược lên xa xa sẽ thấy cầu Trường Tiền, nhìn đối diện bên kia sông sẽ thấy ánh điện mờ mờ ảo ảo hắt ra từ những mái nhà bên Cồn Hến. Ngày xưa, tôi thích đến quán này, vì đấy là quán duy nhất ở Huế mà tôi biết mở nhạc Trịnh, cứ mười bài hát thì trong đó có bảy bài của Trịnh, ba bài còn lại sẽ là Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng, hay thỉnh thoảng là Phú Quang. Quán thường đông đúc từ sáng tới tối, bởi không gian thoáng đãng, mát mẻ, nhạc hay, cà phê ngon và rẻ. Để có đôi khi tôi nghĩ, người Huế cũng rất biết hưởng thụ, mặc dù cách hưởng thụ của họ rất đời thường.
Tôi quen anh cũng vì yêu thích nhạc Trịnh. Tôi cũng không nhớ cơ duyên đó như thế nào. Có thể một phần cũng do sự phát triển của khoa học kỹ thuật, của công nghệ thông tin, kéo những “thân phận” từ thế giới ảo, bước qua màn hình máy vi tính và ngồi trước mặt nhau. Đến giờ, tôi vẫn cứ đau đáu câu hỏi “Liệu không có Internet thì chúng tôi có duyên để xích lại gần nhau được không?” và tôi chưa tìm thấy câu trả lời. Thỉnh thoảng tôi bật cười vì cái ý nghĩ ấy. Ừ, có lẽ cái sự nghiệp “toàn cầu hóa” đã bắc cầu cho chúng tôi. Toàn cầu hóa đôi khi lại nối nhịp cho những điều nhỏ bé như vậy, không phải là Thế giới phẳng hay Chiếc Lexus và cây Oliu, mà nói đơn giản, cổ xưa hơn là… có duyên với nhau.
Tôi đã bảo tôi và anh có duyên với nhau nhờ nhạc Trịnh. Chẳng hiểu ngày xưa thế nào, cái thời tôi mới ngồi mài quần trên giảng đường đại học được một, hai năm, mới chỉ chừng ấy tuổi, tôi nghe nhạc Trịnh, nghe mải miết không biết chán. Một trong những bài tôi thích thời ấy là Em đi bỏ lại con đường. Và anh, xuất hiện trong cuộc đời tôi cũng bởi vì bài hát ấy. Một ngày mưa tháng bảy, đang lang thang trên thế giới ảo thì tôi lạc vào blog anh. Thấy câu status “Em đi bỏ lại con đường, bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em”. Chẳng hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì trong đầu, nhảy vào comment một câu sến rền “Chỉ là vô thường nhớ em thôi nhé! Còn bình thường thì… đừng nhớ” rồi cười “hehe” một cách khó hiểu. Thế đấy, cơ duyên để chúng tôi quen nhau là như thế. Để đến bây giờ đôi khi cả hai đứa cùng nghe lại bài hát ấy và mặc dù không nói ra nhưng cả hai đều đang nghĩ về những ngày xa xưa.
Sau bao nhiêu lần nói chuyện qua lại trên blog, chúng tôi hẹn gặp nhau. Tất nhiên là tới cái quán thường xuyên mở nhạc Trịnh ấy. Một điều bất ngờ là anh và tôi trước đó đã đến quán này rất nhiều lần. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau. Chúng tôi không có cái duyên va nhau cái độp ngay giữa đời thật. Và có thể do lúc ấy, trong lòng tôi đang dành chỗ cho người khác nên tôi chẳng rảnh rỗi để để ý những người xung quanh tôi nữa.
Vậy là chúng tôi quen nhau, quen nhau theo nghĩa là quen biết, chứ không phải theo nghĩa yêu đương. Thời gian ấy, anh chàng mà tôi hứa chờ đợi đang ở xa tít tắp. Tôi lại có thói quen đặt các mối quan hệ trong trạng thái cân bằng, thế nên, tôi với anh xem nhau như bạn bè, anh em mà không một ai để tình cảm ấy đi xa hơn. Phải nói rằng chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp, cứ một tuần ba lần, có khi còn nhiều hơn. Khi nào nghe cái điện thoại báo tin nhắn, mở ra thấy cái tin “Em, tối nay có nhã hứng uống cà phê không em?” thì y như rằng tối đó chúng tôi gặp nhau. Một điều thú vị mà cả hai cùng để ý là những câu chuyện thao thao bất tuyệt của chúng tôi làm chúng tôi khi nào cũng là người cuối cùng rời khỏi quán. Bao giờ cũng thế. Cho đến bây giờ, nghĩ lại, tôi cũng không nhớ mình đã nói chuyện gì mà ngồi lâu đến vậy!
Một lần tôi kể về anh chàng mà tôi chờ đợi, đang ở cách xa tôi hơn một ngàn cây số ấy thì biết được rằng họ là bạn của nhau trong một hội gì đó mà tôi không rõ. Nói chung là hai người có quen nhau. Lúc ấy tôi thấy vui vì điều đó, vì ít nhất cũng có một người nào đó là bạn chung giữa hai chúng tôi. Tôi cũng đã nói chuyện về anh cho anh chàng của tôi biết, nói về việc chúng tôi quen nhau như thế nào, thường xuyên đi cà phê nói chuyện ra làm sao. Và… thật bất ngờ, cái câu mà tôi nhận được từ anh chàng người yêu xa xôi của tôi là “Anh thấy em và Sang rất hợp nhau”. Lúc ấy, tôi chẳng biết nên vui hay buồn. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao người đó lại nói với tôi như vậy. Trong đầu tôi chưa lúc nào nghĩ sẽ thôi chờ đợi anh. Chờ đợi ngày tôi ra trường, và chúng tôi sẽ bên nhau như đã từng mơ ước.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua. Tôi và anh vẫn thỉnh thoảng gặp nhau, vẫn nói về nhạc Trịnh, vẫn những câu chuyện không đầu không cuối. Tôi và anh trở nên thân thiết hơn. Và có một lần nào đó trong muôn vạn lần của suy nghĩ, tôi đã ước gì anh là người yêu của tôi thì tốt biết mấy. Nhưng, tôi không cho phép mình được vượt qua cái giới hạn ấy, rằng tôi đang có người yêu, người yêu tôi đang ở xa, và cho dù không thể biết được anh ấy đang sống ở nơi xa ấy như thế nào, không thể kề vai sát cánh, chia sẻ vui buồn thì tôi vẫn đang dán mác “có người yêu” và tất nhiên, cái mác đó là rào cản để tôi không thể có tình cảm với anh được. Thế đấy, tôi tạo cho mình một khoảng cách nhất định với anh. Và chúng tôi chỉ dừng lại ở đó.
Anh chàng mà tôi chờ đợi mỗi năm cũng về thăm tôi vài lần, thường thường là Tết và những chuyến công tác. Nhưng một điều lạ kỳ là chưa bao giờ chúng tôi đi uống cà phê ba người, mặc dù hai người họ đã từng là bạn bè của nhau. Tôi cũng không hiểu vì sao chưa một lần tôi đưa ra ý kiến ấy. Những lúc tôi có chuyện không vui, người bên cạnh tôi không phải là người yêu mà là anh. Những lúc đi uống cà phê, trời bất chợt đổ mưa, tôi có cái tính quái dị là không thích mặc áo mưa thì chắc chắn sẽ có người ướt cùng tôi, không ai khác mà chính là anh. Những lúc gia đình tôi có chuyện buồn, anh nhắn tin hỏi: “Có đi loanh quanh không? Anh lên chở đi”. Tôi bảo: “Không, anh lên ngồi đây chơi cũng được”. Thế là mấy phút sau đã thấy anh ngoài ngõ. Nhiều lúc, tôi cũng không biết đối với anh, tôi là ai mà được ưu ái nhiều đến vậy? Không lẽ vượt lên cái giới hạn mà tôi tự tạo ra giữa anh và tôi, đó là tình cảm mà anh dành cho tôi, không phải dành cho một người bạn, một người em gái mà là tình yêu dành cho một cô gái, dẫu biết rằng, cô bé đó đã có người để chờ đợi, dù là chờ đợi trong vô vọng và mòn mỏi?
Cuối cùng người yêu tôi cũng nói lời chia tay, không muốn tôi tiếp tục chờ đợi nữa. Lý do là gì thì có cả ngàn, cả vạn lý do. Nhưng chẳng có lý do nào liên quan đến anh. Vì người đó cũng hiểu, mối quan hệ giữa anh và tôi là hoàn toàn trong sáng. Tôi đã từng ước giá như anh là người yêu tôi, và tôi cũng cảm thấy tình cảm mà anh dành cho tôi như là dành cho người yêu thì tôi vẫn không thể nào đón nhận được. Tôi cứ giả vờ như không biết để cảm thấy thoải mái. Tôi chia tay người yêu… và chẳng còn gì tốt đẹp trong nhau để mà nhớ, mà giữ. Tôi ném hết mọi thứ xuống sông Hương. Khổ nỗi, sông Hương cứ dùng dằng mãi chẳng đổ ngay ra biển. Và tôi cũng ném hết mọi thứ liên quan đến anh. Chúng tôi chẳng làm đau lòng nhau, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì tôi không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc của anh nữa. Chúng tôi cắt đứt liên lạc, hết nhắn tin, hết cà phê, hết gặp gỡ…
Không còn gì cả. Những tổn thương nơi trái tim của một đứa lần đầu tiên biết đau về những sự thật quá ư là phũ phàng đã tạo nên một cái vỏ ốc chắc chắn. Tôi đã chui tọt vào đó. Tôi trở nên bất cần, chẳng còn tin vào cái gì gọi là tình yêu và coi thường đàn ông. Khoảng thời gian ấy tôi chuẩn bị làm khóa luận để tốt nghiệp. Đó là một giai đoạn nhiều khó khăn. Ngày tốt nghiệp, nhìn thấy những bó hoa chúc mừng đẹp rực rỡ mà những người đang yêu trao cho nhau, rồi người thân, bạn bè, những cái nắm tay siết chặt, tôi lại thấy nao nao buồn, bởi trước đó tôi đã từng nghĩ ít nhất tôi sẽ có anh. Nhưng, cuối cùng vì cái gì mà tôi lẻ loi như thế, tôi cũng không cần biết rõ.
Người ta bảo rằng “Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái thì bạn không ngờ mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại...”. Thời gian đó, thỉnh thoảng những lúc đi ra đường, tôi cũng cố tìm một dáng hình quen quen, vì Huế nhỏ lắm, đường Huế cũng nhỏ nữa. Nhưng đường Huế dài. Tôi cứ đi mải miết và chẳng bao giờ tôi tìm thấy. Có những đêm mưa, chạy xe một mình, qua ngõ nhà anh, tôi cũng nấn ná chạy thật chậm, để xem mình có vô tình gặp nhau không, nhưng tất cả đều vô vọng. Số điện thoại anh, tôi đã nhớ như in trong đầu nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để nhấc máy gọi, tôi đã soạn không biết bao nhiêu tin nhắn để rồi chưa kịp nhấn phím send thì đã nhấn phím delete. Thế đấy. Mọi thứ cứ trôi qua từng ngày, từng ngày như thế.
Tôi đi làm, bước ra được cái mớ bầy nhầy của kẻ thất tình, của kẻ mất niềm tin vào tình yêu. Tôi lại tìm thấy tình yêu. Đấy chính là yêu bản thân mình. Tôi thay đổi và cũng khác trước rất nhiều. Tôi cứ nghĩ trong đầu rằng “Cần gì phải dựa vào một ai đó, không có ai bên cạnh nhắc nhở, chăm sóc thì mình cứ hãy làm điều ấy cho mình”. Và tôi đã làm như thế, tôi yêu chính tôi nhiều hơn, tôi chăm sóc mình nhiều hơn…
Hẳn mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, những gì đã qua tôi sẽ để dành suốt đời. Nếu như không có sinh nhật anh. Mà cuộc đời thì làm gì có chỗ cho những “nếu như, giá mà” tồn tại. Thời gian đó, tôi vẫn nhớ anh, tôi nhớ những kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng tôi có. Những lúc ngồi một mình, nghe nhạc Trịnh tôi lại ước được như ngày xưa, được cùng anh bàn luận về lời bài hát, được nghe anh kể về tiểu sử của bài hát, hay những thứ linh ta linh tinh khác. Nhưng, tôi không có một lý do gì để gọi cho anh, nhắn tin cho anh cả. Mọi thứ đã khác xưa, ngày xưa thì cần gì có lý do. Còn bây giờ, nhất định phải cần một lý do. Và lý do của tôi là… chúc mừng sinh nhật anh. Vậy là gần cả năm sau ngày tôi chấm hết mọi thứ, tôi chỉ đủ can đảm nhắn tin cho anh vào dịp sinh nhật anh. Và, tôi lại nghe được câu quen thuộc “Khi nào có nhã hứng thì uống cà phê nhé!”.
Một tuần sau sinh nhật anh, điện thoại tôi có tin nhắn. Anh mời tôi uống cà phê. Lần đầu tiên sau gần một năm không gặp, chúng tôi lại ngồi đối diện nhau trong quán cà phê và nghe nhạc Trịnh. Tất nhiên, giờ mọi thứ đã khác. Tôi đã khác trước nhiều, anh cũng vậy. Nhưng, những câu chuyện của chúng tôi thì chẳng có điểm dừng. Những ngày sau đó, chúng tôi lại trở về như ngày xưa, chẳng có gì thay đổi. Điều thay đổi là tôi không còn dán mác “có người yêu” nữa. Tôi cũng chẳng còn là một cô sinh viên, ngày ngày đi học nữa. Tôi đã lớn, đã khác… Và anh cũng hiểu điều đó.
Rồi cái gì đến cũng đã đến, vào một ngày mưa ngâu tháng bảy, tôi nhận được lời tỏ tình của anh. Anh bảo rằng, trải qua bao nhiêu chuyện nhưng anh vẫn yêu tôi, vẫn dành tình cảm cho tôi vẹn nguyên như lần đầu. Anh bảo cái gì đã qua thì hãy cho qua. Cuộc đời cũng cần vài lần “để gió cuốn đi” mới tìm thấy hạnh phúc thật sự. Tôi ngỡ ngàng và không biết mình nên như thế nào. Tôi bảo anh cho tôi thời gian. Rồi qua bao nhiêu lâu suy nghĩ tôi cũng không nhớ, tôi vẫn không thể chấp nhận được tình cảm mà anh dành cho tôi. Tôi đã cố gắng, hơn một lần thử bước qua cái rào cản mà tôi tự dựng lên trong lòng mình, nhưng tôi không tài nào nhảy qua được. Anh chờ đợi, còn tôi cứ im lặng. Tôi không im lặng sao được khi tôi không biết mình còn đủ dũng cảm để yêu anh hay không? Tôi bối rối, tôi phân vân. Tôi nghĩ, có khi nào với tôi, anh như một thói quen không? Bởi ngay chính lúc ấy, tôi vẫn chưa thể biết rõ được tình cảm của mình.
Anh có đôi bàn tay rất đẹp. Đó là điều mà tôi đã nói với anh rất nhiều lần. Nhưng chưa một lần tôi nắm lấy đôi bàn tay ấy. Có thể, bàn tay ấy quá đẹp đối với tôi, nên tôi chỉ dám để ngắm mà thôi. Chúng tôi vẫn bên nhau nhưng không có bất kỳ một danh phận nào ràng buộc. Anh chấp nhận chúng tôi sẽ là anh em cho đến khi tôi có câu trả lời. Rồi một buổi cà phê nào đó, anh kể cho tôi nghe về một cô gái, cô ấy có tình cảm với anh và sẵn sàng trở về nếu anh hứa hẹn. Tôi nghe và thấy khó chịu trong lòng, tôi nghĩ bàn tay đẹp của anh, một ngày nào đó, không phải để dành cho tôi, để nắm tay tôi đi đến hết cuộc đời, mà là của người khác, sẽ nắm tay người khác. Rồi anh sẽ không thuộc về tôi như bây giờ nữa… Ngay lúc ấy, tôi hiểu rằng tôi yêu anh, và tôi đã có câu trả lời.
Áo Trắng số 19 ra ngày 15/10/2012 hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận