Phóng to |
Minh họa: TRẦN NGỌC SINH |
- Đi chán chưa?
- Không có núi nên về.
- Ngựa non háu đá!
Không chút ngạc nhiên về thái độ lạnh lùng của cha nhưng Uy thấy nhoi nhói trong tim.
Cô Hai tất tả chạy ra chợ, cầm về cho Uy mấy gói dầu gội đầu.
- Tắm rửa cho thơm chứ mày tính để cái mình thúi hoắc đó hả? Đi một tháng học được gì không? Đi xa dữ hả?
Nghe cô Hai nói bằng giọng mũi như sắp khóc, Uy cũng mủi lòng:
- Không có núi nên về.
Nói xong, nó muốn sà vào lòng cô Hai khóc nức nở nhưng cô Hai trở lại giọng chói lói như xưa:
- Nói khùng gì vậy. Tới tuổi trổ mã, thằng nào cũng có lý do để đi khỏi nhà. Không làm giang hồ, đại ca gì được đâu con.
Nạt nộ vậy, buổi chiều cô Hai tất tả chạy qua nhà, dòm dòm cha Uy:
- Thằng nhỏ đi cả tháng trời không tìm là tệ đó. Người ta đồn ỏm lên chắc không phải con. Máu người có phải máu cá đâu mà lạnh tanh.
- Hồi tuổi nó tui cũng đi rồi về. Cô không phải đàn ông không hiểu đâu.
Uy không nghe được câu trả lời của cha vì tai nó đặc nghẹt câu nói “chắc không phải con”. Uy cầm phảng ra vung tay mạnh. Năn, sậy nằm rạp. Mấy bông sậy thoát khỏi thân cây đã sinh ra nó bay tứ tung trong gió.
Bữa sau cô Hai đem qua ơ cá chốt kho.
- Cha đi ăn đám rồi.
- Cho bây.
- Sao biết con ưa?
Cô Hai gõ đầu nó, lớp da mặt như muốn nổi vảy lên:
- Cô Hai mày mà hổng lẽ hổng biết mày với thằng cha mày ý thích y chang. Đi nữa coi chừng nó bẻ giò.
2 Uy cứ lẩm bẩm hoài câu nói đó. Lẩm bẩm cả đến năm 18 tuổi khi Uy lần thứ hai rời nhà. Đi hơn lần trước ba ngày thì về, rồi đứng xớ rớ ở cửa với nỗi lo lắng bâng quơ “không biết cha bẻ giò nào”. Nhá nhem tối cha Uy mới về, không nói gì mà bỏ qua nhà Sáu Tèo nhậu xỉn quắc cần câu hai ngày sau mới tỉnh, mở mắt ra, câu đầu tiên hỏi “sao về?”.
Uy trả lời bằng câu nói cũ mèm:
- Không có núi.
Lần này đến lượt đám cỏ bị phảng của cha Uy cho nằm rạp, đám còn lại cũng nín thở, thoi thóp. Đám sậy non bị đứt đầu chưa kịp ứa ra mùi hăng hăng đã bị lớp khác đè chồng lên.
Trước khi đi lần thứ ba, Uy đến chào cô Hai.
- Có nói với nó là đi không?
- Cha có muốn biết không?
Câu hỏi để lại chấp chới bay như bông sậy khô không gì níu được. Vậy nên Uy cứ đi mải miết như lòng đã định. Nghề gì người ta mướn thì làm, miễn có cái ăn mà tìm núi. Một người, hai người rồi tới mấy chục người đều cười khậc khậc khi Uy hỏi đường về núi. Có người ái ngại vẻ mặt thật thà của Uy mà tình thiệt hỏi:
- Cậu tìm núi làm gì ở xứ sông hồ này? Hay cậu tìm đảo? Tìm cồn?
Đêm, nằm bồng bềnh trên ghe Uy vẽ núi qua tâm tưởng và cười lặng lẽ khi nhớ lại câu hỏi đó.
Nhìn khói bốc lên nghi ngút từ nồi cơm mới chín, Uy nhớ cái bếp hiếm khi đỏ lửa ở nhà, nghe tiếng cá đụng vây dưới thân ghe mà nhớ cái nhăn mặt của cha khi gió đưa bông sậy rụng.
Cha gửi lời nhắn qua khắp các ghe hàng bông. Không gì chuyển tin tức nhanh hơn phương tiện này ở nơi nước nổi gần mây trôi. Uy nhận được lời nhắn lần thứ nhất giữa mùa giao nhau. Uy nhận được lời nhắn thứ hai khi gặp ông già vỗ vai Uy lúc nó ngồi thừ người. Lời nhắn thứ ba đến khi Uy quyết định chuyển sang hướng tây tìm núi. Ông già ngó Uy: “Máu mủ rồi cũng tìm nhau”.
“Sao cha không tìm con về? Có nơi nào ngăn được cha đi?”. Cái ý nghĩ đã xuất hiện khi Uy còn nhỏ cứ tái hiện trở lại.
Ông già bập điếu thuốc trên tay: “Có người gọi là cha để oán trách cũng là diễm phúc của đời người”. Trời lạnh hay thuốc lá đến giờ hút mới thấy cay mà môi ông già run run.
Khi mấy bông sậy non ướt nhẹp màu trắng xanh vì sương sớm, nỗi nhớ cứ nhức buốt trong đầu. Hướng tây nào đã đưa Uy trở về đây hay Uy muốn quay về một lần nữa nhìn bông sậy run rẩy một nỗi sợ hãi mông lung.
3 Căn nhà chơ vơ lá thư để lại lạnh vắng bàn tay người.
“Cha đã tìm không có đứa con gái nào tên Núi mà con yêu. Cha đã hỏi tất cả về Núi mà không ai biết. Mẹ con chết khi sinh ra con nên mỗi lần nhìn con cha lại hận mình không làm gì được. Cha đã từng ao ước có thể đánh đổi con để có được mẹ. Cha thấy mình là người chồng tệ bạc không cứu được vợ, người cha bất nhơn khi cứ muốn con mình chết. Con đi rồi cha mới biết rằng nhà mình từng ấm áp biết bao. Hận con mình đã là một điều kỳ cục và vô duyên nhất trên đời một người cha đã làm”.
Uy sụp xuống chân cô Hai. Tờ giấy nhũn ra vì nước mắt. Nắng soi đám lá của mái nhà sắp rệu để xiên xuống đất những hình tròn mờ ảo, lẩn khuất bóng người.
Cha làm dấu lần đầu Uy đi bằng vết chém xiên ăn sâu vào cột cái. Mỗi tháng là một vết chém trên cây so đũa trước nhà. Giờ cây cao nhòng không biết còn nhớ những cơn đau cũ hay không.
Dấu tay cha lần cần trúc nhẵn thín vì ngày nào cũng ra trước sông để câu cá chốt trứng. Còn lại trên bếp là mấy ơ cá chốt kho khô đã nổi mốc meo.
Nhiều thứ rành rành trước mắt nhưng đến giờ Uy mới thấy.
Uy cầm phảng phát tứ tung đám sậy. “Chỉ cần cha nói với con nửa câu yêu thương; chỉ cần cha nói ra nửa sự thật này. Tại sao cha không nói những lời này khi cha con mình sống cạnh nhau? Tại sao con không quay về sớm hơn? Tại sao con cứ trách cha mà không nghĩ điều gì khác?”.
Câu hỏi tại sao bay tứ tung lên trời.
Không biết chuyến này về rồi Uy có đi tìm núi nữa hay không khi yêu thương cứ nằm sâu thổn thức...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận