Phóng to |
Minh họa: Nguyễn Thanh |
Cô bé mười tám tuổi nhỏ bé và gầy gò như một học sinh cấp hai níu áo ba khi chạm chân xuống thành phố náo nhiệt. Sự mệt mỏi bám lấy ánh mắt khiến mọi thứ nhòe đi, chỉ còn vô vàn âm thanh đan xen. Giữa lúc đó, một nụ cười đã làm tôi bừng tỉnh. Chị gái mặc áo xanh niềm nở đón hai ba con, ân cần hỏi thăm: “Có phải chú dắt em đi thi đại học. Chú có chỗ ở chưa? Gửi chú tấm bản đồ thành phố để tiện việc đi lại...“. Tôi thầm ước ao mình có thể đậu đại học, được làm sinh viên như chị ấy, mặc áo xanh...
Hành trình đi tìm người thân giữa xứ lạ dài bất tận. Tôi ngỡ ngàng ngắm dòng người qua lại không ngớt trên đường, thầm đặt ra bao nhiêu câu hỏi. Thỉnh thoảng lại hét toáng lên: “Chú ơi, gạt chân chống!”... trong ánh nhìn của những người xung quanh. Lúc đó, ba đang gọi điện thoại và chờ đợi. Những tín hiệu tút... tút... xa xôi làm tôi buồn phiền và giận dữ. Người thân gì đâu mà bạc bẽo dữ...
Trời cũng đỏng đảnh, cứ mưa như đang dỗi hờn. Khóc một lúc, rồi im lặng, rồi lại khóc sướt mướt, dầm dề...
Ba đưa tôi đến địa điểm thi, lại gặp những chiếc áo xanh. Vẫn tươi cười, vẫn nhiệt tình. Những giọng nói khác nhau cuốn hút tôi lắng nghe và hào hứng. Tôi ấm lòng biết bao khi giữa thành phố xa lạ, ba con tôi đã được quan tâm giúp đỡ tận tình.
Chiếc áo xanh đi vào ấn tượng của tôi như thế, gần gũi, trực tiếp, tươi sáng...
oOo
Những ngày đầu nhập học, tôi đưa mắt tìm những chiếc áo xanh và tự nhóm lên trong lòng mình sự ngưỡng mộ thầm kín. Sự ngưỡng mộ ngày càng lớn hơn khi chứng kiến những người bạn cùng khóa với mình, xông xáo ra mặt trận Tiếp sức mùa thi với màu áo xanh tươi sáng ấy. Còn tôi? Tôi đang chạy ùa về nhà để nghỉ hè cùng gia đình.
Sự yếu đuối và lòng nhớ nhà kéo tôi về với một sức mạnh không gì cản nổi. Để rồi nhìn những gương mặt rạng rỡ của tân sinh viên khi bắt gặp một chiếc áo xanh giữa sân trường, tôi lại thấy nhiều cảm xúc đan xen.
Để mặc áo xanh như trước kia mơ ước, không đơn giản chút nào!
oOo
Bây giờ thì tha hồ mà tiếc nuối!
Những cơn mưa trên màu phượng đỏ rợp trời báo hiệu mùa thi lại đến. Tôi đứng ngoài cuộc chơi, không còn ý niệm về mùa hè khi không còn là sinh viên. Tôi lạc lối giữa dòng đời nghiêng ngả, giữa bề bộn cơm áo. Thật kỳ lạ, phải không bạn nhỉ? Vì khó lòng mà sống được như những gì mình mong muốn.
Gửi đến đội quân những chiếc áo xanh lời chào trân trọng nhất. Tôi rất ngưỡng mộ các bạn. Ngày trước. Hôm nay và mãi về sau nữa. Tôi thấy phần sôi động, nhiệt huyết người trẻ của chính tôi trong các bạn đấy. Còn giấc mơ được mặc áo xanh của tôi đã xa xôi rồi...
|
Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận