![]() |
Một chiếc ôtô nhét đầy người mặc đồ kaki - đó dù sao cũng là một vụ tày đình - hẳn đã đến Laxmangarh khi điều tra về sự biến mất của tôi. Họ có thể đã hỏi những người bán quán, hoạnh họe các phu xe, và đánh thức ông thầy giáo. Nó có ăn cắp từ khi còn bé không? Nó có ngủ với gái điếm không? Họ có thể đã đập phá một hai tiệm tạp hóa, và ép một vài người “tự thú”.
Nhưng tôi cá với ngài họ để sót manh mối quan trọng nhất, nằm sờ sờ trước mắt họ:
Tôi đang nói đến Pháo đài đen, hẳn rồi.
Tôi đã nhiều lần nằn nì bà nội Kusum dẫn mình lên đỉnh đồi, đi qua lối vào, bước đến bên trong pháo đài. Nhưng bà nói tôi là đứa nhút nhát, tôi sẽ sợ chết khiếp nếu lên đến đó: có một con thằn lằn khổng lồ, to nhất thế giới, sống trong pháo đài.
Vì thế tôi chỉ có thể đứng nhìn. Những khe hở dài trên tường biến thành những tia sáng màu hồng rực lúc bình minh và vàng rực lúc hoàng hôn; bầu trời xanh chiếu sáng qua những kẽ hở trên đá, còn mặt trăng chiếu lên những thành lũy lởm chởm, bầy khỉ chạy điên cuồng dọc các bức tường, kêu chí chóe và đánh nhau, tựa hồ linh hồn những chiến binh tử trận được đầu thai, đang tái diễn trận chiến cuối cùng của họ.
Tôi cũng muốn đi lên đó.
Iqbal, một trong bốn thi hào xuất sắc nhất thế giới - những người còn lại là Rumi, Mirza Ghalib, và người thứ tư, cũng là người Hồi giáo mà tôi quên mất tên - đã viết một bài thơ nói về nô lệ:
Họ mãi là nô lệ vì không thể nhìn thấy những điều đẹp đẽ trong cuộc sống.
Đó là điều đúng đắn nhất mà người ta có thể nói ra.
Nhà thơ Iqbal này đúng là một đại thi hào - ngay cả khi ông ta là người Hồi giáo.
(Nhân tiện, thưa ngài Gia Bảo, ngài có để ý là cả bốn thi hào vĩ đại nhất đều là người Hồi giáo không? Thế mà những người Hồi giáo ngài gặp thảy đều mù chữ, hoặc là trùm kín mít từ đầu tới ngón chân trong áo burka đen, hoặc là đi tìm các tòa nhà để làm nổ tung? Thật là khó hiểu nhỉ? Nếu ngài có thể giải mã những người này, hãy gửi e-mail cho tôi.)
Từ khi chỉ là một thằng nhóc con, tôi đã thấy được những gì đẹp đẽ trong cuộc sống:
Số tôi không làm nô lệ suốt đời.
Một ngày nọ bà nội Kusum phát hiện ra chuyện tôi và cái pháo đài. Bà đi theo tôi từ nhà đến cái ao có những hòn đá, và thấy tôi đang làm gì. Đêm hôm ấy bà mách bố tôi, “Nó cứ đứng đó há hốc mồm nhìn cái pháo đài - hệt như mẹ nó từng làm. Nó sẽ chẳng làm nên trò trống gì, tao cho mày biết”.
Khi tôi được chừng mười ba tuổi, tôi quyết định tự đi lên pháo đài. Tôi lội qua cái ao, đến phía bên kia, leo lên đồi; ngay khi tôi đang dợm bước đi vào, một vật màu đen hiện ra ở lối vào. Tôi quay lưng bỏ chạy thục mạng xuống đồi, khiếp vía đến nỗi không khóc được.
Đó chỉ là một con bò. Đứng từ xa tôi nhận ra nó, nhưng tôi cứ run như cầy sấy, chẳng dám đi trở lên nữa.
Tôi đã cố gắng thêm nhiều lần, nhưng đúng là đồ nhát gan khi mỗi lần thử đi lên là tôi lại mất vía và quay lộn lại.
Năm hai mươi bốn tuổi, lúc đang sống ở Dhanbad và làm tài xế cho ông Ashok, tôi đã trở lại Laxmangarh khi ông chủ cùng vợ đến đó để du ngoạn. Đó là một chuyến đi rất quan trọng đối với tôi, là chuyến đi mà tôi muốn mô tả thật chi tiết nếu thời gian cho phép. Bây giờ thì tất cả những gì tôi muốn kể với ngài là thế này: trong lúc ông Ashok và bà Pinky đang thư giãn sau khi dùng bữa trưa, tôi chẳng có việc gì để làm, thế là tôi quyết định thử lần nữa.
Tôi bơi qua ao, leo lên đồi, đến lối vào, và lần đầu tiên đặt chân vào Pháo đài đen. Chẳng có gì nhiều xung quanh - chỉ vài bức tường đổ nát và một bầy khỉ sợ hãi nhìn tôi từ đằng xa. Tôi đặt chân lên bức tường, từ đó nhìn xuống làng. Làng Laxmangarh bé nhỏ của tôi. Tôi nhìn thấy ngọn tháp của ngôi đền, khu chợ, rãnh cống lấp lánh, khu dinh thự địa chủ - và nhà tôi, với đám mây nhỏ màu sẫm ở bên ngoài - ả trâu cái. Một cảnh tượng cơ hồ đẹp nhất trên thế gian.
Tôi rướn người ra khỏi bờ tường của pháo đài về hướng làng - rồi làm một chuyện ghê tởm đến mức tôi không dám mô tả với ngài.
Ừm, thực ra, tôi đã phun nước bọt. Phun liền tù tì. Rồi sau đó vừa huýt sáo và hát ư ử trong miệng vừa đi bộ xuống đồi.
Tám tháng sau, tôi cắt cổ ông Ashok.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận