Phóng to |
MInh họa: NGUYỄN NGỌC THUẦN |
Bạn kể quê bạn ở xứ dừa Bến Tre. Cái xứ mà khi đêm xuống, nằm trong nhà người ta có thể nghe cả tiếng ho của một con... muỗi. Chán cái cảnh sớm tối nặng nề này, ba của bạn giấu mẹ, lấy hết số tiền dành dụm bấy lâu để mua cái máy hát này.
Mẹ biết chuyện giận ba lắm, nhưng chỉ hai ngày mẹ lại mê tít cái máy. Thế là từ đó, mỗi ngày, khi gà chưa lên chuồng, cả nhà lại quây quần bên cái máy hát.
Thời gian dần trôi, bạn tốt nghiệp phổ thông, rồi đậu đại học, ngơ ngác khăn gói lên Sài Gòn bắt đầu một cuộc sống mới. Tuần đầu tiên xa nhà, thư về bạn thút thít nỗi buồn, nỗi nhớ đủ thứ.
Một buổi trưa Sài Gòn mưa mù trời, bạn hết hồn khi nghe tiếng bà chủ nhà gọi xuống gặp ba - đang co ro trong chiếc áo mưa mỏng tang, trên tay ôm chặt cái bọc to đùng, lót cẩn thận. Vào nhà, ba nhẹ nhàng tháo cái bọc, nói: “Tối buồn, con mở băng hay đài mà nghe...”. Ba nhìn con, con nhìn ba và cái máy cassette, cả hai nghẹn lòng. Rồi ba đội mưa, tất tả về lại Bến Tre cho kịp chuyến xe.
Cái máy hát lăn lóc theo bạn suốt những năm đại học. Nó cũ quá, lúc hư cái này, lúc hư cái kia. Mỗi lần đem đi sửa, bạn chỉ sợ tiệm từ chối vì ngại.
Rồi bạn ra trường, có việc làm ổn định. Dù lương dư sức mua được dàn máy hifi nhưng bạn vẫn giữ gìn cái máy cassette cũ. Ba đã vĩnh viễn đi xa sau một cơn bạo bệnh. Cái máy cũ cũng tự dưng tắt tiếng, không sử dụng được, sửa cũng không được. Lúc rảnh, bạn lại lôi cái máy cũ xì, cồng kềnh ra lau chùi, dù nó chẳng còn dùng gì được.
“Mỗi lần ngồi bên chiếc máy, hình như mình thấy ba đang ở đâu đó, đang cười cười nhìn mình”, bạn bảo.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận