27/12/2013 05:30 GMT+7

Bài văn về cô giáo mầm non của cậu học trò lớp 7

TÔ NGUYỄN MINH NHỰT (lớp 7A2 Trường THCS Nguyễn An Ninh, Q.12, TP.HCM)
TÔ NGUYỄN MINH NHỰT (lớp 7A2 Trường THCS Nguyễn An Ninh, Q.12, TP.HCM)

TT - Tuổi Trẻ nhận được thư của cô Trần Thị Tỉnh, giáo viên dạy văn Trường THCS Nguyễn An Ninh (Q.12, TP.HCM), gửi kèm với bài văn của một học trò là em Tô Nguyễn Minh Nhựt viết về cô giáo mầm non của mình. Tuổi Trẻ trích đăng bài văn xúc động này.

EMuHWRbt.jpg
Tô Nguyễn Minh Nhựt - tác giả bài văn xúc động được 4,75 điểm (thang điểm 5) và cô giáo dạy văn Trần Thị Tỉnh - Ảnh: nhân vật cung cấp

“Mùa xuân ai đi hái hoa.Còn em đi nuôi dạy trẻ.Sao em muốn đàn em mau khỏe?Sao em muốn đàn em mau ngoan?”

Khi lớn lên có mấy ai trong chúng ta còn nhớ đến chuyến đò đầu tiên đã đưa mình chập chững bước vào cánh cửa học vấn của cuộc đời. Có mấy ai còn nhớ đến người lái đò dạo ấy với những yêu thương trìu mến dành cho mình, lúc mình mới lên hai, lên ba. Đối với em, hình ảnh cô giáo mầm non - là cô giáo Hiên - vẫn mãi ngự trị trong tâm hồn em...

Cô Hiên thường ra tận hành lang đón học trò, đón em từ vòng tay mẹ. Lúc nào cô cũng hôn lên má em âu yếm, vuốt tóc em trìu mến và ôm em vào lòng. Cảm giác ấm áp, dễ chịu, lan tỏa từ cô sang em khi cô xoa xoa nhẹ nhàng vào lưng em, dịu dàng, ngọt ngào vỗ về: “Nhựt ngoan nào. Con nín đi nha! Cô thương, cô thương nhiều mà!”. Thế là em không còn nhè nữa, cố đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn theo bóng mẹ xa dần ngoài cổng trường. Tay em nhỏ xíu, nằm gọn lỏn trong bàn tay cô, giơ lên cao vẫy tay tạm biệt bà và mẹ.

Đến bây giờ em mới hiểu rằng nghề nuôi dạy trẻ thật không dễ chút nào. Một lớp khoảng 20 học sinh, suốt ngày khóc lóc, cấu xé, tiểu tiện liên tục. Điều đó thật là khủng khiếp. Phải là người có tâm, có lòng yêu thương trẻ con thật sự thì mới có thể làm tốt được. Cô Hiên của em ngày ấy quả là người cô theo đúng nghĩa. Cô đã thể hiện lòng bao dung của mình qua gương mặt phúc hậu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười luôn nở trên môi, và cuối cùng là cái “tâm” sáng ngời trong cô được nhìn thấy rõ nhất qua đôi bàn tay cô.

Ôi! Nhắc đến điều này làm em cảm thấy như vẫn còn nguyên vẹn cái cảm giác ấm áp, trìu mến, nhẹ nhàng đầy thương yêu, cực kỳ dễ chịu, lan tỏa trong trái tim em khi được tay cô chăm sóc thuở xưa. Đôi bàn tay như có phép tiên của cô đã giúp em và các bạn nhỏ khác ăn ngon hơn, ngủ ngon hơn, ngoan hiền hơn và chóng lớn chỉ sau một năm học cô. Em vẫn còn nhớ đôi bàn tay của cô mịn màng, âm ấm. Những ngón tay thon dài, cắt móng sạch sẽ luôn được cô đưa lên làm gương cho các cháu. Cô không một lần ngắt nhéo trẻ, làm trẻ đau, không một lần làm rơi vỡ đồ trước mặt trẻ, không một lần cư xử thô bạo với trẻ. Mà trái lại, từ tay cô, sự kỳ diệu luôn được nhân lên gấp bội bởi tính cách cẩn thận vốn có, khi cô cột tóc cho bé gái, mặc đồ cho bé trai, tắm táp cho bé nào cũng thật nhẹ nhàng, nâng niu kỹ lưỡng như con đẻ của mình.

Đôi bàn tay của cô đã khéo léo đút cho chúng em từng muỗng cơm, muỗng nước, đã khéo léo nắm lấy những đôi tay nhỏ nhắn của chúng em viết những con số, những chữ cái a,b,c... đầu tiên vào trang vở. Cô chính là người đầu tiên giúp em và các bạn nhận biết, làm quen với số đếm, chữ cái, biết nắn nót, biết viết thẳng dòng. Em tin rằng không chỉ em mà còn có những thế hệ đã đi qua, đã từng được học cô, sẽ mãi nhớ đến đôi bàn tay diệu kỳ của cô, không ai có thể lãng quên.

Hồi đó tuy thể trạng rất bé nhỏ, ốm yếu nhưng bù lại em có một trí nhớ rất tốt. Học lớp của cô, em nhanh chóng được cô phát hiện điều đó, thế là cô bầu em làm lớp trưởng. Em thường xuyên được cô mời lên bảng, cầm thước dài, chỉ vào từng con số, từng chữ cái rồi đọc to cho các bạn đọc theo. Em được cô thương nhiều lắm. Nhờ cô mà các cô giáo lớp chồi hoặc lớp lá đều biết đến khả năng đọc viết của em. Vì vậy, vào một thời điểm nhất định, em được cô Hiên cho phép sang lớp của các cô ấy, lên bảng, đọc bài cho các bạn lớn hơn nghe. Em vẫn còn nhớ đã hãnh diện như thế nào. Đó là những năm tháng tuyệt đẹp, đáng nhớ nhất trong cuộc đời của em.

Có lẽ em là đứa trẻ thương cô nhất. Bởi khi được chuyển lên lớp chồi, em đã khóc lóc, không chịu rời xa cô. Ba năm mầm non là ba năm em được gần gũi bên cô. Cô vẫn bên em, vẫn thương em như ngày nào còn học cô. Giờ đây, em đã trở thành một thiếu niên 13 tuổi cao lớn, khỏe mạnh chứ đâu còn là cậu bé ốm yếu, nhỏ bé ngày nào, mà sao hình ảnh của cô vẫn còn ghi khắc sâu đậm trong tâm hồn của em...

Em xin mượn những câu hát ngọt ngào dưới đây của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý để gửi tặng đến cô và cũng để kết thúc bài viết của mình:

“Một mai khi em lớn khônĐừng quên khi đi nhà trẻQuên cô giáo, người nuôi em khỏeQuên cô giáo, người chăm em ngoanQuên những lời cô giáo yêu thương...”

TÔ NGUYỄN MINH NHỰT (lớp 7A2 Trường THCS Nguyễn An Ninh, Q.12, TP.HCM)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên