02/02/2012 07:22 GMT+7

20.000 đồng và tình người

DUYÊN HÀ (Biên Hòa, Đồng Nai)
DUYÊN HÀ (Biên Hòa, Đồng Nai)

TT - Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tôi so sánh quá khập khiễng vì 20.000 đồng sao bằng được tình người. Nhưng thực tế chỉ bấy nhiêu đó thôi còn quý hơn bất cứ thứ gì khi ta ở vào một hoàn cảnh. Chính vì thế, tôi viết những dòng này để cảm ơn người nhận và cho tôi 20.000 đồng.

1

Cách nay hơn một tháng, tôi đi dự một bữa tiệc của người bạn về khoảng 9g đêm. Đường tối và có rất ít người qua lại. Xe đang chạy bỗng tắt máy. Dừng xe, tôi biết ngay là hết xăng. Dắt bộ khoảng cây số mới có một quán cóc bán xăng cục gạch, tôi mừng còn hơn bắt được vàng. Hai cậu thanh niên xách can hỏi tôi đổ bao nhiêu. Tôi ngập ngừng, móc túi thì phát hiện tiền không còn mà chỉ có năm tờ vé số mới mua của cô bé đáng thương cứ nài nỉ mua lúc chiều ở quán. Vì thấy em đen nhẻm, gầy nhom nên tôi đã lấy hết số tiền còn lại mua cho em. Tôi cười xin lỗi hai cậu thanh niên và nói không còn đồng nào, có đổ xăng lấy mấy tờ vé số tôi cảm ơn. Hai cậu thanh niên lúc này trở nên bực tức, nói nhiều câu tôi không tiện viết ra.

Con đường về nhà còn khoảng mười cây số nữa, là nơi không quen ai nên tôi phải dẫn bộ đi. Vừa đi vừa nghĩ đến đoạn đường dài mệt mỏi phía trước, mồ hôi tôi đổ ướt áo. Chỉ đi độ hơn chục mét, có hai người chở nhau bằng xe máy dừng ngay bên tôi, người phụ nữ nói: “Anh cầm tiền đổ xăng đi”. Có lẽ họ nghe được câu chuyện của tôi với hai thanh niên lúc nãy.

Trời tối, không nhìn rõ mặt nhưng qua giọng nói tôi biết mình không quen họ. Cảm ơn họ và từ chối không lấy, song tờ 20.000 đồng được người phụ nữ cứ cố nhét vào túi áo tôi rồi họ phóng xe đi thật nhanh. Tôi chưa kịp nói gì, nhìn theo mãi. Bất chợt tôi cảm thấy hạnh phúc vì trên đời này vẫn còn nhiều người quá tốt và tình người vẫn lấp lánh như pha lê...

2

Khoảng một năm trước, cũng vào một đêm, tôi đi dạy ở lớp bổ túc về và ghé vào nhà người em của một đồng nghiệp làm nghề cầm đồ. Đang ngồi thì một cô bé vào tiệm hỏi cầm chiếc điện thoại 50.000 đồng để lấy tiền đổ xăng về Thủ Đức. Cậu em người bạn lắc đầu không cầm vì tiệm chỉ cầm xe máy. Mặt em buồn hiu, dắt xe đi.

Tôi nói với mấy người bạn: “Cô bé tội nghiệp quá, mấy ông giúp em nó đi”. Không hiểu sao mấy người đều kêu tôi giúp đỡ. Gọi em lại, tôi đưa em 20.000 đồng. Em cảm ơn và hẹn khi nào ghé qua Biên Hòa sẽ trả. Tôi nói với em không có chuyện gì, em khỏi phải gửi lại.

Lúc đó tôi chỉ thấy tội nghiệp cho em, con gái một mình với chiếc xe xa nhà gần hai chục cây số biết làm gì giữa đêm khuya khoắt thế này. Tôi không mong làm ơn để được trả ơn. Tôi không nghĩ mình cho đi để mong ngày nhận lại. Khi sự việc của mình xảy ra và có người giúp đỡ, tôi mới nghĩ đúng là mình giúp người khác thì một ngày sẽ được người khác giúp.

Tôi vẫn thầm mong sẽ có ngày vô tình gặp lại người đã nhận và cho tôi một tình người ăm ắp và ấm áp làm sao. Thật lòng tôi muốn cảm ơn họ nhiều lắm.

DUYÊN HÀ (Biên Hòa, Đồng Nai)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên