11/08/2013 04:07 GMT+7

Thơ mùa Vu lan

PHẠM XUÂN NGUYÊN
PHẠM XUÂN NGUYÊN

TT - Mỗi dịp tháng bảy ta về, mùa Vu lan báo hiếu, lòng mỗi người con đều rung động nỗi nhớ thương mẹ. Những bài thơ nhớ mẹ đã có rất nhiều và sẽ còn nhiều nữa theo năm tháng cuộc đời của mỗi con người và của toàn nhân loại. Ba bài thơ ở đây nói nỗi nhớ trong ba tâm thế khác nhau.

Trong bài thơ của Xuân Tâm (1916-2012) thời Thơ mới là nỗi ngậm ngùi, đau xót của đứa con nhỏ bị mất mẹ từ sớm thiếu vắng hơi ấm tình mẹ ở đời. Lời thơ nhẹ nhàng, mộc mạc để lại nỗi buồn day dứt. Trong bài thơ của Giáng Vân, người con thấy mình được nối với mẹ ở thế giới khác bằng một chiếc lá - ngôn ngữ của tình mẫu tử, của sự sống nối dài sau sự chết. Bài thơ của Đàm Khánh Phương lại kể chuyện người vợ đến sau thắp nén hương trước mộ người vợ trước với cả nỗi lòng hai người mẹ san sẻ cho nhau nỗi yêu thương, chăm lo con cháu.

Xúc động, nhẹ nhàng mà thấm thía, những nén hương thơ ấm lòng người mất và cả người còn.

Xuân Tâm - Mất mẹ

Năm xưa tôi còn bé

Mẹ tôi đã qua đời

Lần đầu tiên tôi hiểu

Thân phận trẻ mồ côi

Quanh tôi ai cũng khóc

Yên lặng tôi sầu thôi

Mặc dòng nước mắt chảy

Là bớt khổ đi rồi

Độ nhỏ tôi không tin

Người thân yêu sẽ mất

Hôm ấy tôi sững sờ

Và nghi ngờ trời đất

Từ nay tôi hết thấy

Trên trán mẹ hôn con

Những khi tôi phải đòn

Đau lòng mẹ la dạy

Kìa nhà ai bên cạnh

Mẹ con vỗ về nhau

Tìm mẹ tôi không thấy

Lúc buồn biết trốn đâu

Hoàng hôn phủ trên mộ

Chuông chùa nhẹ rơi rơi

Tôi biết tôi mất mẹ

Là mất cả bầu trời.

Giáng Vân - Mẹ thả từ trời

Thỉnh thoảng

Mẹ thả từ trời

Một chiếc lá

Chiếc lá đơn giản

Hiển nhiên

Như tình mẹ

Chiếc lá bí ẩn

Vẻ đẹp

Những câu chuyện hoang đường

Chỉ tồn tại trong cổ tích

Đấy là ngôn ngữ

Nối

Hai thế giới

Sự sống bất diệt sao

Sự chết nhẹ nhàng sao

Thỉnh thoảng, mẹ ơi

Con mơ

Những chiếc lá từ trời.

Mẹ nhớ...

Đàm Khánh Phương - Tiếng hát

Mấy đời bánh đúc... (Ca dao)

Tháng bảy rằm này nhờ hương khói

Gửi về dưới chị mấy lời thưa

Từ khi vắng chị nhà trống giột

Sớm tối em về che nắng mưa

Ơn giời các cháu dần khôn lớn

Hai chị em ta sắp sửa bà

Thương em con nó càng nhớ chị

Sáng lại nét cười trong mắt cha

Bánh trái ai dè nỡ vướng xương

Lời xưa thầm trách kẻ hẹp đường

Trẻ thơ lỡ tuột vòng tay mẹ

Đã đến tay mình ai nỡ buông

Chị cứ bình yên ở dưới này

Cuộc đời như chiếc lá thu bay

Ru con chị hát ngàn năm trước

Nâng cháu giờ em xin đỡ tay.

PHẠM XUÂN NGUYÊN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên